Rất nhanh sau đó, đám người bao vây anh ở bên trong.
“Các anh là ai vậy? Dường như tôi chưa từng gây chuyện với các anh mà?” Triệu Lâm mặt mày bình tĩnh hỏi.
Đám đàn ông không nói lời nào, cứ như vậy mà bao vây anh.
Sau đó, Tê Nguyên bước ra từ trong đám người.
“Anh quen biết tôi không? Hôm qua chúng ta mới gặp nhau” Tê Nguyên đôi mắt phủ kín tơ máu, cả người đều là mùi thuốc lá và mùi rượu.
“Anh hả? Anh là người đi cùng Trần Thi Mạn hả?” Triệu Lâm lập tức nhớ ra anh ta là ai. “Đúng vậy!” Tê Nguyên gật đầu rồi nói trắng ra: “Hôm nay tôi đi tìm anh, thật ra là muốn nói với anh một chuyện.”
“Chuyện gì?” Triệu Lâm siết chặt khối gạch trong tay.
“Anh cầm khối gạch hù dọa ai vậy? Chẳng lẽ anh thật sự dám đánh tôi sao?” Thấy dáng vẻ của anh, Tê Nguyên mỉa mai.
Triệu Lâm ánh mắt lạnh nhạt, không nói một câu nào. Có một số việc, chỉ có thể làm chứ không thể nói.
“Tôi nói thẳng cho anh biết đi, để tránh anh không hiểu ra sao" Tê Nguyên thở hắt ra, nhìn chằm chằm Triệu Lâm, nói: “Từ bây giờ trở đi, anh phải tránh xa Lý Sơ Ảnh raI”
“Đây là chuyện giữa tôi và cô ấy mà? Anh... là gì của cô ấy?” Triệu Lâm nhíu mày. Chẳng lẽ thằng nhãi này là bạn trai của Lý Sơ Ảnh?
“Anh có tư cách hỏi tôi là gì của cô ấy hả?” Trong mắt Tề Nguyên hiện lên vẻ khinh thường.
Triệu Lâm sầm mặt, đè nén ý muốn đánh đối phương, quay đầu định bỏ đi, nhưng lại bị Tê Nguyên ngăn cản.
Tề Nguyên cười lạnh nói: “Được rồi, tôi không nhiều lời với anh nữa. Nói đến nói đi thì loại người ở tầng chót xã hội như anh cũng chỉ vì vài đồng tiên dơ bẩn thôi. Anh ra giá đi, chỉ cần anh chịu rời xa Sơ Ảnh thì tôi sẽ lập tức chuyển tiền cho anh”
“Ra giá con mẹ mày! Cút đi!” Nghe vậy, Triệu Lâm nổi giận măng thẳng vào mặt Tê Nguyên.
Tròng mắt Tê Nguyên chợt phóng đại. Hiển nhiên là anh ta không đoán được trong hoàn cảnh này mà Triệu Lâm còn khí phách như vậy.
“Mày con mẹ nó muốn chết hả?” Tê Nguyên không còn lý trí, vung năm đấm lên đấm thẳng về phía Triệu Lâm.
Chỉ là động tác của anh ta rất chậm.
Triệu Lâm trực tiếp nắm cổ tay đối phương rồi vặn ra sau lưng.
“A! A!” Tê Nguyên đau đến mức hét chói tai.
Vệ sĩ xung quanh thấy cảnh này thì định lao lên. Có điều, bọn họ còn chưa kịp lao lên thì Triệu Lâm đã cầm khối gạch đập mạnh ra vách tường phía sau.
Rầm! Toàn bộ vách tường đều rung lên.
“Mẹ nó lui ra sau hết cho tao! Nếu không thì khối gạch của tao sẽ làm nó chảy máu!”
Tiếng hét vang như tiếng sấm sét, khiến đám vệ sĩ đều thay đổi sắc mặt.
“Người anh em, có chuyện gì thì từ từ nói, anh ta chính là cậu Tề đấy!” Tay đấm đầu trọc vội vàng nhắc nhở.
“Buông tay! Mày buông tay cho tao!” Cánh tay Tê Nguyên bị vặn ra sau lưng, đau đến mức hét ầm ï lên. Nhưng mà tay của Triệu Lâm giống như kềm, anh ta càng giấy giụa thì càng đau.
“Tránh ra! Mau cho tránh ra cho tao!” Triệu Lâm lạnh giọng nói với tay đấm bên phải.
Tay đấm bên phải thấy Tê Nguyên bị bắt thì gượng gạo tránh đường. Tê Nguyên bị kéo lảo đảo theo sau, mỗi một bước đi, cánh tay đều truyền đến cảm giác đau đớn gần như khiến anh ta nổi điên.
Dù vậy thì anh ta cũng gào lên như chó điên: “Không được tránh đường! Để tao xem hắn làm gì được tao!”
Đám tay đấm nghe vậy thì có chút không biết làm sao, cả đám đều nhìn nhau.
Rốt cuộc là nhường đường hay không nhường đường? “Lên đi, cứ một người lên thì tao sẽ cho nó một khối gạch, để tao xem bọn mày có gánh trách nhiệm nổi không!” Thấy
bọn họ định lên, Triệu Lâm cầm khối gạch nói.
“Mày mẹ nó có bản lĩnh thì đập gạch vào đầu tao này!” Tâ Nguyên giận dữ quát to.
Lúc hai bên đang giằng co, Triệu Lâm đang đi về phía bên phải, một chiếc Porsche chợt đỗ bên đường.
Khi chiếc Porsche dừng lại, một chiếc xe bảo mẫu Mercedes-Benz màu đen cũng dừng lại theo, sau đó là vài tên cao to mặc tây trang xuống xe.
Lý Sơ Ảnh sốt ruột tháo đai an toàn.
Đám vệ sĩ của cô rút gậy thép ra, cùng đi về phía đám tay đấm của Tề Nguyên.
Tay đấm của Tề Nguyên và vệ sĩ được huấn luyện chuyên nghiệp của nhà họ Lý có chênh lệch rất lớn.
“Có chuyện gì vậy?” Lý Sơ Ảnh thấy Tề Nguyên bị Triệu Lâm bắt thì đi lên hỏi.
“Thằng chó chết kia, mau buông tay cho tao!” Thấy Lý Sơ Ảnh xuất hiện, Tê Nguyên kích động hơn nữa.
Sao anh ta có thể mất mặt thế này ngay trước mặt nữ thần mà mình yêu thích được?
“Cút đi!” Thấy mình đã an toàn, Triệu Lâm đẩy mạnh anh †a vào trong đám tay đấm.
Khi trở lại phe mình, Tê Nguyên hùng hùng hổ hổ định đi lên liều mạng với Triệu Lâm để tìm lại mặt mũi.
Anh ta không nhìn ra, nhưng mà đám người của anh ta thì lại nhìn ra. Cả đám lôi kéo anh ta, không cho anh ta làm bừa.
“Buông ra! Buông ra cho tao!” Tê Nguyên gào lên. Từ nhỏ đến lớn, anh ta có khi nào mất mặt thế này? Nếu không xử lý tốt thì sau này anh ta còn mặt mũi đi đâu chơi nữa?
“Tê Nguyên, anh làm gì vậy hả?” Lý Sơ Ảnh chỉ nhìn thoáng qua là biết được đại khái đã xảy ra chuyện gì.
Theo hiểu biết của cô về Triệu Lâm, Triệu Lâm không thể nào chủ động gây chuyện với một đám người ngay trước cửa bệnh viện.
“Sơ Ảnh, rốt cuộc cô thích anh ta ở điểm nào? Anh ta làm gì so được với tôi?” Bị Lý Sơ Ảnh hỏi chuyện, Tê Nguyên nổi nóng, giận dữ chất vấn.