Cô nằm trên ghế, cảm khái: “Tôi còn tưởng cậu sẽ thoát khỏi kiếp làm công vất vả, cứ như vậy mà một bước lên trời đấy chứ!”
“Làm đến nơi đến chốn mới dễ chịu, rốt cuộc thì dựa núi núi sập, dựa nước nước chảy!" Triệu Lâm cười ha hả nói.
“Cậu nghĩ thoáng thật đấy!” Trong mắt Lăng Nhạn Nam hiện lên vẻ thưởng thức.
Khi gặp chuyện bầu trời rơi bánh có nhân, cậu ta còn có thể bình tĩnh tự nhiên, cái loại tâm thái này cực kì tốt.
“Tôi là kiểu người phải dựa vào bản lĩnh của mình ăn cơm mới cảm thấy an toàn.” Triệu Lâm ngồi xuống.
Lăng Nhạn Nam gật nhẹ đầu, không nhịn được nhìn Triệu Lâm thêm vài lần.
Cô rất thích tính tình của Triệu Lâm. Không kiêu ngạo, không bốc đồng, làm gì cũng có dự tính.
“Qua lại nhiều hơn với nhà họ Lý đi, vậy thì cậu sẽ dễ dàng hơn nhiều." Lăng Nhạn Nam nhắc nhở.
“Nói sau đi!” Triệu Lâm cầm hồ sơ bệnh án, mặc áo blouse, định bắt đầu công việc.
Lăng Nhạn Nam trừng mắt nói: “Bảo cậu qua lại nhiều hơn, không phải là vì muốn cậu đi nhờ vả cái gì, mà là vì nhắc nhở cậu thôi. Hai bố con nhà họ Vương bị cậu chơi một vố, lỡ như bọn họ muốn trả thù cậu thì phải làm sao hả? Nếu mặt ngoài cậu có chỗ dựa là nhà họ Lý, thì ông già chết tiệt Vương Diệu Thăng kia sẽ kiêng dè, không dám động đến cậu!”
“Hừm..” Triệu Lâm tự hỏi. Nhà họ Vương chắc là không dám gây chuyện với mình.
Rốt cuộc thì hai vị viện trưởng đã tỏ thái độ với anh trước mặt Vương Thánh Thủ.
Có điều, nghe Lăng Nhạn Nam nói vậy, Triệu Lâm liền nghĩ đến một chuyện.
Chuyện Vương Vũ sao chép anh cần phải giải quyết càng nhanh càng tốt, và Vương Vũ phải cút khỏi bệnh viện mới được!
“Ừ, tôi hiểu ý của cô rồi” Triệu Lâm gật nhẹ đầu, cầm hồ sơ bệnh án, nói: “Vậy tôi đi làm việc đây.”
“Đi đi!” Lăng Nhạn Nam phất tay, trên mặt lộ vẻ vừa lòng.
Làm giáo viên hướng dẫn của cậu học trò này rất thoải mái.
Có người trẻ tuổi nào vẫn bình tĩnh làm việc khi gặp loại chuyện như cậu ta chứ?
Xem ra lần này cô nhặt được bảo vật rồi!
Triệu lâm bận rộn liên tục đến buổi chiều.
Anh không thể không cảm khái rằng dù đồng nghiệp nhìn anh với ánh mắt là lạ, thậm chí nói chuyện có chút lắp bắp, nhưng mà hôm nay anh làm việc hay trò chuyện đều cực kì thuận lợi, xử lý chuyện nào cũng suôn sẻ như được bật đèn xanh.
Những người trước đó ỷ vào việc mình làm lâu năm mà kênh kiệu với anh, hôm nay cũng cười tươi như hoa hướng dương với anh.
Loại ngày tháng thế này thật sự rất khó có được.
Triệu Lâm thầm vui trong lòng, nếu công việc sắp tới vẫn cứ suôn sẻ như thế thì anh phải đi đốt nhang rồi.
Lúc sắp tan làm, anh nhận được tin nhắn từ Lý Sơ Ảnh.
“Tối nay có rảnh không, cùng nhau ăn một bữa cơm, nhân tiện nói chuyện bệnh tình của Diệu Diệu? Tối nay Vương Thánh Thủ sẽ về đây, còn mang theo dược liệu quan trọng nữa” Lý Sơ Ảnh hỏi.
Lý Sơ Ảnh gửi tin nhăn xong rồi năm ngơ ngẩn trên giường, chống cằm nhìn giao diện trò chuyện trên điện thoại của mình và Triệu Lâm.
Chắc là anh... sẽ không từ chối đâu nhỉ?
Dù sao cũng nói chuyện bệnh tình của Diệu Diệu mà!
Thật ra thì Lý Sơ Ảnh đã sửa đi sửa lại mười mấy lần, tự hỏi hơn nửa tiếng đồng hồ, mới gửi đi tin nhắn.
“Ok, chúng ta gặp nhau ở đâu?” Triệu Lâm nhanh chóng đáp lời.
Phải tranh thủ giải quyết xong chuyện Diệu Diệu, để tránh xảy ra ngoài ý muốn.
“Tôi đi đón anh!” Lý Sơ Ảnh nói.
“Cũng được, nhưng cô đừng lái chiếc Bentley kia, rất dễ gây sự chú ý. Cô nhớ đỗ xe... xa xa bệnh viện, để tránh người ta hiểu lầm” Triệu Lâm nhắc nhở.
“Ừ ừ, vậy anh chờ tôi nhé.” Lý Sơ Ảnh nói.
Sau khi hẹn xong với Lý Sơ Ảnh, Triệu Lâm quay lại văn phòng Lăng Nhạn Nam trả lại bản ghi chép trong ngày, đồng
thời thay đồ định tan làm.
“Cùng nhau ăn tối?” Lăng Nhạn Nam cúi đầu ghi chép, thuận miệng hỏi.
“Tôi có hẹn với bạn rồi. Hôm nào tôi mời cô đi ăn!” Triệu Lâm nói.
“Cút đi!” Lăng Nhạn Nam không ngẩng đầu, phất tay đuổi người.
“Ok!” Triệu Lâm nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Có điều, khi anh vừa mới ra ngoài, đã thấy phó viện trưởng Trình dẫn Lữ Nam Nam và Vương Vũ đi tới.
“Tiểu Triệu, cậu... đến đúng lúc lắm.” Phó viện trưởng Trình thấy anh, rất nhiệt tình mà chạy chậm lên.
Lữ Nam Nam và Vương Vũ thấy Triệu Lâm thì chợt dừng bước.
Trên mặt Vương Vũ tràn đầy vết bầm xanh tím, trong mắt mang theo vài phần sợ hãi.
Rốt cuộc thì hôm qua Triệu Lâm không hề nương tay khi đánh hắn ta.
Lữ Nam Nam mặt mày hoảng hốt đứng yên tại chỗ, đi lên không được, đi lùi cũng không xong.
“Phó viện trưởng Trình, có chuyện gì vậy?” Thấy vậy, Triệu Lâm mơ hồ đoán ra được gì đó, nhưng vẫn chủ động hỏi.