“Hiện nay Vương Thánh Thủ không ở Trung Châu thị. Tôi nghe bố tôi nói là ngày mai ông ấy sẽ về đây, khi ấy sẽ mời vị cao nhân kia đi ăn một bữa.”
“Cô yên tâm, tôi vẫn luôn lo liệu chuyện này cho cô mà, khi nào có tin tức tôi sẽ báo cho cô ngay.” Tê Nguyên nói.
“Ừ, tôi cũng sẽ khuyên lại Sơ Ảnh” Trần Thi Mạn cho đối phương một chút ngon ngọt.
Sau khi kết thúc cuộc đối thoại với Tê Nguyên, Trần Thi Mạn nằm trên chiếc giường lớn mềm mại của mình, nhìn đèn treo lấp lánh trong phòng ngủ, cảm thấy hơi đau đầu.
Dạo này bố và bác hai đều đang tăng thêm người để liên tục hoàn thiện tư liệu đã bị thiêu rụi trong trận cháy trước đó.
Theo tiến triển hiện nay, chuyện bọn họ tìm được Triệu Lâm chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Trân Thi Mạn cứ nghĩ đến chuyện sau khi bố và bác hai biết mình và Triệu Lâm hủy hôn sẽ giận dữ thế nào thì không nhịn được bắt đầu sợ hãi.
Có điều, trong lòng cô ta lại có vài phần ấm ức. Vì sao vậy hả?
Vì sao cô ta phải gả cho một người đàn ông chưa từng gặp trong hơn hai mươi năm qua?
Hơn nữa, đối phương không hề có ưu điểm gì cả, đã vậy còn không chỉ có hôn ước với một mình mình, mà còn có hôn ước với Sơ Ảnh. Sơ Ảnh bị chú Lý buộc kết hôn, không phải cũng là mất hồn mất vía, rất không vui hay sao?
Trân Thi Mạn nghĩ đến chính mình, cắn răng một cái, quyết định theo đến cùng.
Chỉ cần Vương Thánh Thủ mời được vị cao nhân kia, ông nội mình khỏe mạnh như lúc ban đầu, thì cô ta xem như là lập công chuộc tội rồi?
Khi ấy, cho dù bố và bác hai muốn phạt mình thì cũng sẽ phạt nhẹ một chút.
“Ông trời ơi, cầu xin ông làm cho Vương Thánh Thủ mời được vị cao nhân kia xuống núi, thật sự cầu xin ông!” Dưới áp lực nặng nề, Trần Thi Mạn năm trên giường, chắp tay trước ngực, cầu xin ông trời.
Triệu Lâm không ngủ suốt một đêm.
Năng lượng trong ngọc thách dường như thiếu đi rất nhiều.
Còn tu vi của anh đấy hả?
Triệu Lâm vận chuyển chân khí trong cơ thể, phát hiện cảnh giới của mình không đột phá.
Nhưng lại cảm giác được rõ ràng là chân khí trong cơ thể có chút rục rịch, sắp xảy ra thay đổi.
Anh có loại cảm giác là nếu mình đột phá cảnh giới trước mắt thì sẽ năm chắc trong việc chữa bệnh cho Lý Diệu Diệu hơn.
Chuyện gì cũng cần phải từ từ dài lâu, Triệu Lâm đi tắm rồi đi thẳng đến bệnh viện.
Đúng như suy đoán của anh. Sau khi anh đến bệnh viện, dọc đường đi đều thấy đám đồng nghiệp nhìn anh với ánh mắt là lạ.
Dù là bác sĩ hay là y tá thì đều chỉ chỉ trỏ trỏ anh.
Rất hiển nhiên, chuyện anh phá hư hội trường lễ đính hôn của nhà họ Vương đã truyền khắp toàn bộ bệnh viện.
“Muốn nhìn thì nhìn, dù sao tao đây cũng chẳng mất miếng thịt nào!” Triệu Lâm tự nhủ trong lòng. Chờ khi anh đến văn phòng Lăng Nhạn Nam, thấy đối phương đang ở trong văn phòng.
“Chào cô, buổi sáng tốt lành!” Triệu Lâm gõ cửa.
Nghe có tiếng nói chuyện, Lăng Nhạn Nam ngẩng đầu lên nhìn. Khi thấy người nói là Triệu Lâm, cô đứng bật dậy khỏi ghế làm việc, đi kéo Triệu Lâm vào trong, dùng một chân đá cửa đóng lại.
“Có chuyện gì vậy?” Cổ tay Triệu Lâm hơi đau.
Người cô này của mình trông có vẻ yếu đuối mỏng manh, sao lúc này lại có sức lớn như vậy chứ?
“Tôi nghe nói cậu được nhà họ Lý coi trọng, nhận làm con rể? Thật hay giả vậy?” Lăng Nhạn Nam cực kì kích động, trong mắt lập lòe ánh sáng.
“Cái quỷ gì vậy?” Triệu Lâm dở khóc dở cười.
“Rốt cuộc là có hay không?” Lăng Nhạn Nam vẫn cứ hỏi cho ra lễ.
Sau khi cô hay tin vào ngày hôm qua, cô liền phấn khích đến mức không ngủ được. Nhưng vì thân phận của mình là giáo viên hướng dẫn, nên cô không tiện chủ động đi hỏi Triệu Lâm.
Trải qua một đêm tò mò đến mức khó chịu, mong muốn được biết sự thật trong Lăng Nhạn Nam dữ dội hơn trước rất nhiều.
“Không có! Sao có thể chứ? Nhà họ Lý là nhà quyền quý, còn tôi chỉ là một người bác sĩ trẻ ngay cả thực tập cũng bị làm khó dễ, ngoại hình lại bình thường, người ta bị mù mới coi trọng tôi!” Triệu Lâm cười khổ giải thích.
Tối hôm qua anh đã nghĩ sẵn những lời này, vậy nên nói năng rất tự nhiên lưu loát, giống như là thật sự.
“Ø?” Lăng Nhạn Nam nghĩ nghĩ rồi cũng thấy đúng. Rốt cuộc sự chênh lệch giữa nhà họ Lý và Triệu Lâm thật sự là rất lớn.
Nhưng cô vẫn chưa chịu dừng lại, mà tiếp tục hỏi: “Vậy vì sao nhà họ Lý lại giúp cậu phá đám nhà họ Vương?”
“Tôi từng cứu Diệu Diệu mà, sau khi người ta biết chuyện, người ta nói sẽ giúp tôi xả giận, xem như là trả ơn.” Triệu Lâm không chút đỏ mặt giải thích.
Đây là cách nói mà hôm qua anh đã cố tình nhớ lúc thấy đồng nghiệp thảo luận trong nhóm công việc.
“Nhưng chủ tịch Lý đã nói là đưa khách sạn Thanh Ca cho cậu mà?” Lăng Nhạn Nam hoang mang.
“Người ta chỉ nói nói thôi. Dù nhà họ Lý có giàu hơn nữa, thì cũng không thể nào tặng một tài sản trị giá vài tỷ cho tôi, đúng không?” Triệu Lâm hỏi lại.
Nghe anh giải thích, trên mặt Lăng Nhạn Nam hiện lên vài phần thất vọng.