Chuyện người cậu kia của Triệu Lâm thì không thể để lộ ra ngoài.
Bằng không...
Sắc mặt Lý Sơ Ảnh khó coi, rối rắm, việc này làm cô ấy quá bất ngời
“Rốt cuộc sao thế?”, Trần Thi Mạn dò hỏi
“Không có... không có gì cả! Thi Mạn, tớ chỉ hơi mệt vì không được nghỉ ngơi đủ thôi!”, Lý Sơ Ảnh bình tĩnh nói.
Trần Thi Mạn không nói gì, cô ta có thể nhìn ra Lý Sơ Ảnh đang gạt mình.
“Vấn đề này có liên quan tới Triệu Lâm?”, Trần Thi Mạn hỏi thẳng.
Lý Sơ Ảnh thấy cô ta hỏi ra từ ngữ quan trọng thì giật mình, sao đối phương đoán được?
Trần Thi Mạn và Lý Sơ Ảnh là bạn thân mấy chục năm, tất nhiên rất hiểu đối phương, cô ta thấy Lý Sơ Ảnh lộ ra biểu cảm này thì tức khắc biết là mình đã đoán đúng
Cái tên đáng ghét này!
Vì sao cứ quấn lấy Sơ Ảnh không buông thế?
Chẳng lẽ anh ta không biết cái gì là môn đăng hộ đối à?
“Thi Mạn, việc này... tớ không muốn nói, cậu cũng có thể coi như không nghe thấy!”, Lý Sơ Ảnh không biết Trần Thi Mạn đã đoán ra cái gì.
Nhưng chuyện này họ phải cẩn thận.
Không thể nói ai biết, ngay cả bố của mình.
“Tớ hiểu ý cậu, rất hiểu!”, Trần Thi Mạn hít sâu một hơi, dù sao hôn ước này đã đè ép cô ta bao nhiêu năm rồi.
Trân Thi Mạn tự hỏi, trên thế giới này, người có thể hiểu mình nhất không ai bằng Lý Sơ Ảnh.
Ban đêm, khi Trần Thi Mạn và Lý Sơ Ảnh đã nói chuyện xong thì quay về nhà.
Về tới nhà, Trần Thi Mạn gửi tin nhắn cho Tê Nguyên. “Mẹ nó, tôi đã điều tra ra, Sơ Ảnh thân thiết với thăng chó kia như vậy là do hắn đã cứu Diệu Diệu!”, Tê Nguyên hung hăng mắng,
Trần Thi Mạn nhíu mày, thật ra cô cũng không thích loại ưa khoe khoang như Tề Nguyên.
Nếu là bình thường, cô ta sẽ không để ý tới tin nhắn của đối phương.
Nhưng Trần Thi Mạn nghĩ tới gì đó thì lại nở nụ cười. Có câu “Kẻ ác cần có kẻ ác trị”. “Vậy anh làm gì?”, Trần Thi Mạn gửi lại một tin.
“Tôi còn đang điều tra nhưng tôi định mai tới tìm thằng ranh kia tâm sự”, Tả Nguyên gửi tin nhắn thoại.
Trong giọng nói của anh ta kèm theo hơi thở hổn hển, nghiến răng nghiến lợi, đúng là đang tức lắm.
Không đợi Trần Thi Mạn trả lời.
Anh ta đã nói: “Tôi còn điều tra ra gia cảnh tên này bình thường, vô dụng chẳng được tích sự gì, sống nương tựa với mẹt
Ngày mai tôi tới bệnh viện chặn đường.
Nếu hắn thức thời biết điều rời xa Sơ Ảnh, tôi sẽ thưởng cho một khoản tiền, coi như khen hăn hiểu chuyện!”
Nếu hắn không nghe thì ông đây có nhiều cách xử hắn lắm!"
“Anh đừng làm bậy, chú Lý rất thích anh tal”, Trần Thi Mạn không ngờ Tề Nguyên lại gấp gáp như vậy, điều này nằm ngoài dự đoán của cô ta nên vội cảnh cáo.
Lúc này, Tê Nguyên không lập tức trả lời.
Trần Thi Mạn chờ một hồi, không nhịn được nên còn bổ sung thêm một: “Hù doạ anh ta là được, đừng ra tay!”
“Cô yên tâm, thủ đoạn cứng rắn hay mềm dẻo gì tôi đều có, tuyệt đối có thể giải quyết một thằng nhóc hôi sữa như thết”, Tê Nguyên đáp lại.
Trần Thi Mạn gật đầu, lợi dụng con dao là Tê Nguyên để cảnh cáo Triệu Lâm cũng là lựa chọn không tệ.
“Vương Thánh Thủ có tin tức gì không? vị cao nhân kia có bằng lòng rời núi cứu ông nội tôi không?”, Trần Thi Mạn đổi chủ đề.
Vị cao nhân kia có bằng lòng rời núi cứu ông nội hay không mới là điều cô ta quan tâm nhất lúc này.