Công pháp mà ông nội dạy cho anh được gọi là “Tam Thanh công”.
Theo truyền thuyết đây là pháp môn Tam Nguyên của lão tổ Tam Thanh của Đạo giáo, có tổng cộng mười ba cấp.
Với mỗi cấp độ tu luyện, nghe nói sức mạnh của một người sẽ có bước nhảy vọt về chất dựa trên cấp độ ban đầu.
Khi bầu trời sáng hơn, Triệu Lâm thở ra một luồng khí đục từ trong lồ.ng ngực.
Cấp độ đầu tiên của Tam Thanh Công đã hoàn thành!
Nhìn ra ngoài cửa sổ, Triệu Lâm kinh ngạc phát hiện thị lực của mình đã tốt hơn trước!
Có vẻ như… không còn cận thị nữa?
Anh nhìn kỹ và phát hiện mình có thể nhìn thấy rõ những viên gạch men sứ lát mặt ngoài của tòa chung cư đối diện.
“Thần kỳ như vậy sao?”
Không chỉ thị lực mà thính lực cũng được cải thiện rất nhiều.
Tiếng xe phun nước cách đó hai con phố, tiếng quét rác của dì lao công dưới lầu, và còn cả
tiếng phản giường ở cách vách kêu kẽo kẹt.
Về khứu giác, như mùi ấm mốc của căn phòng và mùi hoa cỏ trong khu chung cư ở tầng dưới trộn lẫn với nhau, Triệu Lâm có thế phân biệt rõ ràng.
Theo lý thuyết của Tam Thanh Công, khi tu luyện thành công cấp độ đầu tiên sẽ được “Năm giác quan thông linh, tây gân phạt tủy”.
Bây giờ có vẻ như cái gọi là năm giác quan thông linh kia là sự thay đổi vừa rồi đúng không?
Về phần tấy gân phạt tủy, thực chất có ý nghĩa gì thì anh vẫn chưa rõ lắm.
ọt ọtl
Bụng anh đã bắt đầu kêu lên, sau một đêm tu luyện, Triệu Lâm phát hiện mình thật sự rất đói bụng, mẹ anh cũng đang bận rộn trong bếp.
Anh nhanh chóng ra ngoài phụ giúp mẹ cùng nhau làm bữa sáng.
“Sao hôm nay con dậy sớm thế?”, Kiều Phưong có chút kinh ngạc.
Bình thường Triệu Lâm sẽ phải ngủ ít nhất đến bảy giờ rưỡi mới vội vàng thức dậy, rồi ăn vội ăn vàng hai miếng trước khi đi làm.
Nhưng hôm nay vẫn chưa tới sáu giờ.
Bà âỳ còn chưa nấu cháo xong.
“Dậy sớm cho khỏe người, mẹ, con đói bụng…”, Triệu Lâm bổc đồ ăn thừa của ngày hôm qua nhét vào miệng.
Anh thực sự rất đói bụng.
Mặc dù việc tu luyện Tam Thanh Công đã khiến cơ thế của anh khác biệt với người bình thường về mọi mặt, nhưng cũng khiến thể lực và tinh thần của anh cạn kiệt, hiện tại anh đang cần được bổ sung gấp.
“Hâm nóng rồi hẵng ăn, thằng nhỏ này…”, Kiều Phương không ngừng lẩm bấm, lấy hai cái bánh bao nóng hối từ trong nồi ra cho Triệu Lâm.
Triệu Lâm chỉ cắn hai ba ngụm đã nhét đầy miệng mà không sợ bị bỏng.
Sau khi dọn sạch mâỳ cái bánh bao hấp và đồ ăn thừa của tối qua, Triệu Lâm ngay lập tức cảm thấy như mình có một nguồn sức lực vô tận.
“Khi nào Nam Nam rảnh rỗi, con nhớ thu xếp thời gian đế hẹn gặp ba mẹ của con bé, việc kết hôn của hai đứa nên được sắp xếp càng sớm càng tốt”. Kiều Phương không quên dặn dò.
“Được rồi, nhưng con nghĩ là cũng phải sau lúc trở thành nhân viên chính thức”. Triệu Lâm ứng phó một cách “thành thạo”.
Còn sau khi trở thành nhân viên chính thức
thì sao?
Anh đã trở thành nhân viên chính thức rồi, còn cần Lữ Nam Nam làm gì nữa?
Nhưng mới sáng sớm đã nhắc đến người phụ nữ này, Triệu Lâm không khỏi có chút buồn nôn.
Sau khi chào mẹ, Triệu Lâm đi đến bệnh viện làm việc.
7 giờ 50, Triệu Lâm đúng giờ đến cống bệnh viện, anh ngấng đầu lên nhìn thì thấy mấy bóng người đang đứng ở khoa ngoại trú.
Mặc dù cách xa nhau nhưng anh vẫn có thể nhìn thấy Lý Sơ Ảnh, Lý Thanh Nham, viện trưởng và phó viện trưởng.
Họ dường như đang đợi ai đó?
Triệu Lâm giật mình, sau đó một chiếc Maybach màu đen chạy ngang bên cạnh anh.
Một lúc sau, chiếc xe này dừng lại trước mặt bọn họ.
Viện trưởng chủ động bước tới và mở cửa.
Chỉ nhìn thấy một người đàn ông lớn tuổi với mái tóc hoa râm bước xuống từ chiếc Maybach, tuy ông ta ăn mặc bình thường, nhưng không ai có mặt tại hiện trường dám coi thường ông ta.
Đặc biệt là viện trưởng và phó viện trưởng bệnh viện Bàn Bắc, bọn họ giống như những đứa trẻ trước mặt những người đàn ông này.
Lý Sơ Ảnh nhìn ông ta, trong lòng nổi lên cảm giác khác lạ.
Ông ta là Vương Vạn Giang, thánh thủ số một ở tỉnh Nam!
Nghe nói rằng viện trưởng và phó viện trưởng bệnh viện Bàn Bắc đều là đệ tử dưới danh ngữ của ông ta.
Lý Thanh Nham bước tới nói: “ông Vương, vất vả cho ông rồi, mới sáng sớm đã để ông phải đi xa như vậy”.
“Già rồi, sáng cũng dậy sớm”. Vương thánh thủ nói xong liền đi thẳng vào chủ đề: “Sức khỏe của cô hai thế nào?”
“Tôi cũng khó nói được, mời ông xem thử”. Lý Thanh Nham đáp.
“Dẩn đường”. Vương thánh thủ không chút do dự nói.
Triệu Lâm khá bất ngờ khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Người đàn ông lớn tuổi này là ai, mà có danh tiếng lớn như vậy?
Chẳng lẽ là thế hệ trước của nhà họ Lý?
Ngay sau đó Triệu Lâm lắc đầu cười khố, nghĩ những chuyện này đế làm gì?
Những người có quyền thế này thì có liên
quan gì đến anh đâu?
Khi Triệu Lâm bước vào phòng của cố vấn, Lăng Nhạn Nam cũng ở đó.
“Chào buổi sáng chủ nhiệm”. Triệu Lâm chào hỏi.
Lăng Nhạn Nam ngẩng đầu nhìn anh, thần bí nói: “Cậu có biết ai đã đến bệnh viện của chúng ta không?”
“Ai?”, Triệu Lâm giật mình, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy cố vấn của mình có biểu cảm như vậy.
“Thánh thủ đứng đầu của tỉnh Nam, Vương Vạn Giang!”, Lăng Nhạn Nam thẳng thắn nói, sau đó bổ sung thêm: “Nghe đồn, hai vị viện trưởng của bệnh viện chúng ta đêu là đệ tử dưới danh nghĩa của ông ta”.
Sau khi Triệu Lâm nghe được lời nhắc nhở này, anh lập tức hiểu ra, thì ra nhân vật lớn mà anh vừa nhìn thấy trong phòng khám chính là Vương thánh thủ.
Là một bác sĩ của tỉnh Nam, Triệu Lâm đương nhiên nghe nhiều nên quen thuộc với tên của vị Vương thánh thủ này.
Nghe đồn y thuật của đối phương đã đạt đến trình độ siêu phàm.
“Lúc tới đây tôi đã nhìn thấy, hẳn là ông ta tới
vì cô hai nhà họ Lý”. Triệu Lâm nói.
“Đúng vậy, nghe nói nhà họ Lý đã trả cho vị thánh thủ này chi phí chữa bệnh lên đến bảy con số! Chậc, chúng ta không hiếu được niềm vui của người có tiền!”, Lăng Nhạn Nam nói.
“Bảy con sổ?”. Đôi mắt của Triệu Lâm mở to, như thể anh đã nghe thấy điều gì đó rat hoang đường.
“Thế nào, hâm mộ rồi đúng không? Đừng nghĩ tới, đó là trình độ mà bác sĩ bình thường như chúng ta cả đời này cũng không thể đạt tới!
Truyền thuyết, Hồi Xuân cửu châm của Vương thánh thủ có thể khôi phục sự sống cho người sắp chết, haiz, nếu tôi biết được kỹ thuật châm cứu này thì tốt rồi”, Lăng Nhạn Nam trông có vẻ khao khát.
Hồi Xuân Cửu Châm?
Triệu Lâm thầm cau mày, kỹ thuật châm cứu này cũng có trong truyền thừa của ông nội anh.
Cái gọi là Hồi Xuân cửu châm là khi bác sĩ dùng chân khí của chính mình để k.ích thích sinh lực của bệnh nhân, đúng là có cách để kéo dài sự sống như vậy.
Tuy nhiên, Hồi Xuân cửu châm không phải là thứ chữa bách bệnh, chúng vẫn có tác dụng trong việc chữa trị các vết thương bên ngoài và
các bệnh bên trong.
Tuy nhiên, phương pháp này không áp dụng được đổi với một sổ bệnh bấm sinh.
Ví dụ như em gái Diệu Diệu của Lý SơẢnh, cô bé đó mắc bệnh bấm sinh.
Nói một cách tương tự, thì giống như từ khi cô bé sinh ra thì đã như một cái thùng nước bị thủng rồi.
Thùng nước này không những không thể chứa đầy nước mà khi thùng nước lớn lên theo thời gian, những chỗ rò rỉ sẽ ngày càng lớn, sức sống cũng càng ngày càng xói mòn.
Sử dụng phương pháp như Hồi Xuân cửu Châm trên cơ thể cô bé, giống như cố đổ đầy nước vào cái thùng, hoặc thậm chí là cố đổ vào gấp đôi.
Kết quả không phải là cô bé sẽ trở nên khỏe mạnh hơn, mà là chỗ rò rỉ của thùng nào sẽ bị vỡ ra, nhẹ thì khiến cô bé rơi vào trạng thái người thực vật, còn nặng thì chết ngay tại chỗ.
tỉ 99
Triệu Lâm vừa nghĩ tới đây thì sắc mặt đột nhiên thay đổil
Theo ông nội, bệnh bấm sinh cần có cách chấn đoán đặc biệt mới có thể nhìn ra được.
Anh phải đi xem thử.
Nếu không, tính mạng của Lý Diệu Diệu có thể sẽ gặp nguy hiếm!
“Tôi… tôi đi vệ sinh”. Triệu Lâm đứng dậy nói.
“Được rồi, nếu có người nói xấu cậu, cậu cứ việc mắng lại, đừng nương tay, có chuyện gì tôi sẽ xử lý”. Lăng Nhạn Nam bình tĩnh nói.
Chuyện của Triệu Lâm, Lữ Nam Nam và Vương Vũ đã truyền khắp bệnh viện.
Một số người chác chắn sẽ nói những lời ác ý chỉ đế cho vui.
Lăng Nhạn Nam là một người rất bênh vực người mình, nên tất nhiên cô ấy không thể chấp nhận việc học trò của mình chịu thiệt thòi.
“Đã biết!”
Trong lòng Triệu Lâm ấm áp, anh rời khỏi phòng đi thẳng đến phòng điều dưỡng, không dám dừng lại một giây phút nào!
Nếu Vương thánh thủ thật sự dùng Hồi Xuân Cửu Châm đối với Lý Diệu Diệu, thì cho dù là Đại la thần tiên tới cũnq khônq thể cứu được cô bé!