Trần Thi Mạn nghe đến ba từ “chồng chưa cưới”, mí mắt liền không khỏi nháy, trong đầu hầu như không thể kiềm chế được mà hiện lên dáng vẻ của Triệu Lâm.
Tim của cô ấy lại càng vô thức nhảy bình bịch.
“ồ? vậy lúc nào thì thành hôn?”, Tê Đại Khí khá kinh ngạc.
Trần Long Tượng cười giải thích: “chỉ có hôn thư, dựa theo cách nói của lão Bán Tiên, đến lúc thời cơ chín muồi cháu trai của ông ấy sẽ đến đề nghị kết thông gia!
Nhưng... nhà họ Trần chúng tôi cũng không ngu ngốc chờ đợi, hai mươi năm nay luôn phái người đi tìm kiếm tung tích cháu trai của ông ấy.
Thật ra nhà chúng tôi từng sắp tìm thấy cháu trai của lão Bán Tiên, nhưng một trận hỏa hoạn xảy ra bất ngờ, huỷ diệt mọi manh mối.
Tôi thậm chí còn nghỉ ngờ, có phải là lão Bán Tiên thi triển thủ đoạn gì đó, cố ý khiến cho chúng tôi không tìm thấy!”
“Vậy... cũng có thể!, T Đại Khí khẽ gật đầu, lão Bán Tiên tài năng phi thường, điều này cũng không khiến cho người khác kinh ngạc.
Lúc Trần Thi Mạn nghe đến đây, tim lại càng đập nhanh hơn nữa, ánh mắt có chút phần hoảng loạn.
Cái gọi là “ trận hỏa hoạn bất ngờ”, thật ra là cô ta phái người làm.
Chỉ là người nhà không biết mà thôi.
Trần Thi Mạn nhìn thấy tình hình này thì sợ hãi vô cùng. Nếu ông biết mình đã từ hôn Triệu Lâm.
Vậy hậu quả của mình thế nào?
Trần Thị Mạn chỉ là nghĩ thôi đã đều cảm thấy đáng sợ.
Tê Nguyên ngồi bên cạnh sau khi nghe thấy thấy như vậy, cũng rất ngạc nhiên.
Thảo nào Trần Thi Mạn đến bây giờ đều chưa từng yêu đương.
Hóa ra vẫn còn nguyên nhân này!
“Vậy nếu thế, Thi Mạn chẳng phải sẽ mãi là góa phụ sao?”, Tề Đại Khí hỏi.
Dựa theo ước định lúc đó, nếu trước khi Trần Thi Mạn đủ 25 tuổi mà cháu trai của lão Bán Tiên vẫn không đến đề nghị kết thông gia, cuộc hôn nhân này sẽ coi như bị hủy bỏ, Trần Long Tượng có chút u ám.
“..*. Te Đại Khí nghe xong không nói chuyện.
Ông ấy và Trần Long Tượng đối mặt, tất cả chìm vào im lặng.
Nếu cuộc hôn sự của Trần Thi Mạn này không thành. Vậy chắc chắn truyền đạt một tín hiệu quan trọng. Hoặc là, lão Bán Tiên quy tiên.
Hoặc là, duyên phận của lão Bán Tiên và nhà họ Trần đã tận.
Nhưng bất luận là cái nào thì đều có nghĩa nhà họ Trần mất đi chỗ dựa lớn nhất.
Chuyện này đối với nhà họ Trần đang trong thời kỳ hiểm học không phải là tin tức tốt lành gì!
Tề Đại Khí cầm cốc rượu bên cạnh lên, rót hai ly rượu, một cốc đề trước mặt Trần Long Tượng, nâng cốc nói: “Mong cháu gái ông may mắn”.
“Cảm ơn”. Trần Long Tượng mặt lộ vẻ mệt mỏi, một hơi uống cạn.
Trong khi đó, Triệu Lâm và Lý Sơ Ảnh đến một tiệm mì bình dân.
“Ở đây... cô có thấy bất tiện không? Triệu Lâm hỏi rất dịu dàng.
Lý Sợ Ảnh giống như tiên nữ cao quý, tiệm cơm bình dân nhỏ bé như vậy chắc chắn không phù hợp với thân phận của cô ấy.
“Ngon không?”, Lý Sơ Ảnh nhìn lướt nhìn môi trường, chuyển sang hỏi.
“Tôi rất thích”. Triệu Lâm nói.
“Vậy vào đi”. Lý Sơ Ảnh bước lên bậc thềm, thúc giục anh ấy.
Triệu Lâm ngạc nhiên, anh vốn dĩ cho răng xuất Lý Sơ Ảnh xuất thân bề thế, đối với tiệm ăn như này thì sẽ chê bai, nhưng hiện tại xem ra... hình như không phải như vậy.
Nhưng Triệu Lâm chưa nói gì nhiều, trực tiếp đi vào với cô ấy.