“Đi thôi”. Triệu Lâm đáp.
“Đi!", Lý Sơ Ảnh cười tươi, làm đôi mắt cũng trở thành một vòng trăng khuyết.
Cùng lúc đó trong phòng vip của khách sạn Thanh Ca, có rất nhiều ông trùm tập hợp tại đây. Người dẫn đầu nhà họ Trần tên Trần Long Tượng, phó lãnh đạo nhà họ Tề tên Tề Đại Khí, Vương Thánh Thủ, Trần Thi Mạn, Tê Nguyên, trừ Lý Thanh Nham đã có mặt ở đây đầy đủ.
Vương Thánh Thủ là người thẳng tính nên sau khi ông ta ngồi xuống, nói vài câu đã dứt khoát ngắn gọn nói một mình ông ta không thể nào cứu được ông cụ Trần.
Lúc Trần Thi Mạn nghe câu này, sợ hãi đến mức mặt tái nhợt.
Trần Long Tượng hỏi: “Một mình ông không cứu được, thì ý của Vương Thánh Thủ là... Ông hợp tác với những người khác là được hả?”
“Đúng vậy! Gần đây, tôi có quen một cao nhân, y thuật của người này chỉ có bằng hoặc cao hơn tôi. Nếu có thể mời cậu ta đến đây, thì tôi cũng không dám đảm bảo sẽ cứu ông cụ Trần chết đi sống lại. Nhưng để ông ta sống một hai năm nữa, chắc không sao đâu”, Vương Thánh Thủ nói thẳng.
“Ông còn đợi gì nữa? Mời người đó đến đây mau đi!”, Trần Thi Mạn sốt ruột như ngồi trên đống lửa, sức khoẻ của ông nội không thể lại chờ đợi thêm được!
Vuong Thánh Thủ liếc Trần Thi Mạn, nhưng không nói nữa.
Một đứa nhỏ này thì có tư cách gì lên tiếng chứ?
Trần Long Tượng nhíu mày như thói quen, ông ta âm thầm đá chân của Trần Thi Mạn dưới bàn đá, còn trừng cô ta bảo đối phương đừng nói bậy nha.
Vẻ mặt của Trần Thi Mạn tỏ vẻ xấu hổ.
Trần Long Tượng tằng hắng rồi nói: Vương Thánh Thủ có cách nào mời vị cao nhân đó rời núi không?”
“Tôi có thể hỏi thử”. Vương Thánh Thủ trả lời, ông ta cần phải hỏi ý kiến của Triệu Lâm cho chuyện này đã.
“Phiền ông rồi, chuyện tiền nong ông cứ yên tâm, nhà tôi trả nổi!", Trần Long Tượng đáp với giọng trầm.
“Tôi nói thẳng cho ông biết vậy, tôi là bạn của cao nhân kia. Tôi có thể chắc chắn, đối phương không thích tiền”. Vương Thánh Thủ liếc đối phương, đã lạnh lùng trả lời.
Nếu Triệu Lâm yêu tiền, thì sao không đòi nhà họ Lý một đống khi chữa bệnh cho Lý Diệu Diệu.
Nhưng ông ta biết một chút tin tức về Triệu Lâm từ Lý Thanh Nham rằng, suốt quá trình chữa bệnh, anh không hề nhắc tới chữ tiền.
“Sao có người không thích tiền chứ”. Tả Nguyên Tiểu nhắc.
Giọng của anh ta vừa dứt.
Vẻ mặt Vương Thánh Thủ đã đen lại.
Tề Đại Khí vẫn im lặng nhìn tình hình, khi ông ta nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng của Vương Thánh Thủ đã lạnh giọng quá: “Nơi này con có quyền lên tiếng à? Cút đi”.
“..”, Tê Nguyên nhìn dáng vẻ nghiêm khắc của cha mình mà biến sắc. Nhưng không dám cãi lại, đành cười mỉa, cúi người rời khỏi bữa tiệc.
“Tôi với mọi người quen nhau cũng đã một khoảng thời gian, nếu lần sau mọi người còn dẫn thế hệ sau như vậy đến thì đừng gọi tôi”. Vương Thánh Thủ không khách sáo mà nói thẳng.
Triệu Lâm là bạn của ông ta, Tê Nguyên lại chửi anh ngay tại chỗ này, đây là nghi ngờ Triệu Lâm à?
Không đúng, đây là đang vả mặt ông ấy mới đúng.
Lời của Vương Thánh Thủ gần như đã gộp chung Trần Long Tượng với Tê Đại Khí chửi chung một lần.
“Từ nay về sau, chuyện thế này không xảy ra nữa”. Tê Đại Khí đứng dậy, cung kính khom người nhận lỗi.
Trần Thi Mạn cũng vội vàng đứng dậy nói: “Ông Vương, đừng... Xin lỗi mọi người, tôisai rồi! Nhưng ông nội tôi mà khoẻ lại thì đó không chỉ tốt cho tôi mà còn tốt cho xã hội.
Phiền ông phải mời vị cao nhân kia đến giúp đỡ.
Tôi cam tâm quỳ xuống cầu xin đối phương cứu ông nội tôi.
Nếu người đó không đồng ý, tôi vẫn quỳ đến khi nào đối phương đồng ý mới thôi”.
Trần Thi Mạn vừa nói dứt lời, những giọt nước mắt to như hạt đậu đã rơi trên bàn.