Lầu bốn đã hỗn độn thành một bãi chiến trường, nhân viên phục vụ vẫn tiếp tục làm việc, khách khứa đông nghẹt. Một số trong đó vẫn ở lại, xem kịch vui, một số khác đã dần giải tán.
Kể từ hôm nay, cả dòng họ Vương Diệu Thăng đã trở thành chuyện cười tại thành phố Trung Châu.
Có thể nói, trong ngày đính hôn của con cháu mình mà bị người ta đến đập phá như thế, nói rằng mặt mũi mất sạch vẫn còn nhẹ.
Lý Sơ Ảnh nói: “Có cần đóng cửa chính lại không?”
Cô ấy không biết mục đích kế tiếp của Triệu Lâm là gì, chẳng lẽ anh muốn đánh cho cha con Vương Diệu Thăng tơi bời hoa lá mới thôi?
Hay làm gì khác?
Nếu tiếp tục như thế, thì vẫn nên đóng cửa chính lại trước, bởi mới nãy camera ở đây đã tắt hết rồi.
Nhâm Bình Thắng vẫn đang kiên nhãn đợi lệnh của Triệu Lâm.
Tâm trạng của Triệu Lâm dấy lên phức tạp khi nhìn tình hình rối loạn trước mắt, rồi nhìn cha con Vương Diệu Thăng máu me đầy mặt, đầu tóc tán loạn trông đần như Lữ Nam Nam.
Anh làm thế rồi sướng không?
Thật lòng thì...
Đương nhiên, sướng muốn rân người luôn ấy chứ.
Từ nhỏ đến lớn, anh chưa từng cảm thấy thoải mái như vậy.
Từ nhỏ anh đã rất ngoan ngoãn và tỏ ra hiểu chuyện, dù trong trường hay xã hội, có kẻ bắt nạt mình thì anh vẫn không đấu tranh lại mà âm thầm nhường nhịn.
Tại vì anh đánh không lại à?
Sai rồi.
Anh chỉ sợ bản thân mang đến rắc rối cho mẹ mình, bởi vì anh thấy mẹ đã làm việc quá vất vả nên không muốn mấy chuyện vặt vãnh của bản thân khiến mẹ mệt mỏi hơn.
Vương Diệu Thăng, Vương Vũ, Lữ Nam Nam thấy khách khứa ở đây càng ngày càng ít đi, sảnh tiệc cũng chỉ còn lại nhân viên phục vụ, lập tức sự sợ hãi trong mắt họ lại rõ ràng hơn.
Chỗ này là sân nhà của Triệu Lâm!
Nếu hôm nay, Triệu Lâm bảo họ bò ra khỏi sảnh tiệc này. Họ chắc chắn không thể đi ra ngoài được.
“Vương Vũ”. Triệu Lâm lại dậy hứng Thủ mà nhìn vào mặt đối phương, cơn tức giận trong lòng như ngọn lửa không kiềm chế được mà dâng lên.
“..", Vương Vũ nghe gọi tên mà run bần bật, vội vàng trốn sau lưng Vương Diệu Thăng.
Nhân viên phục vụ xung quanh thấy thế, cũng sững ra ngừng công việc đang làm dỡ.
Gương mặt Nhâm Bình Thắng nghiêm lại.
Vương Diệu Thăng run rẩy, giật mình hỏi: “Chúng tôi... Chúng tôi sai rồi Triệu Lâm, sai thật rồi...”
Cha con Vương Diệu Thăng hay bắt nạt kẻ yếu, chẳng phải họ bắt nạt Triệu Lâm như thế cũng vì cảm thấy anh không có cách nào đấu tranh lại?
Nhưng khi họ đá trúng ván sắt hay chọc vào người không nên chọc thì lập tức tỏ thái độ do dự, lúng túng và xin lỗi.
Có thể nói hai cha con này không có khí khái, nhưng họ vẫn sống rất thoải mái và tự do như cá gặp nước với cách làm này.
“Con mẹ nó, tôi không nói chuyện với ông. Cút sang một bên!”, Triệu Lâm chửi ầm lên, giọng anh quanh quẩn trong toàn bộ sảnh tiệc.
Sự sợ hãi trong mắt Vương Diệu Thăng càng đậm hơn, ông ta đành nhích cơ thể tránh sang một bên, nhỏ giọng nói: “Nhận sai... Cúi đầu”.