Lý Sơ Ảnh nhìn bảy chữ ngắn ngủi này, trong lòng không kìm chế được run lên!
Từ bảy chữ và dấu chấm than này cô ấy cảm nhận được một sự quyết tâm!
Cảm nhận được một sự hận thù bị ép đến cực hạn!
Cô ấy là một người phụ nữ có giác quan thứ sáu nhạy bén.
Cô ấy cơ hồ đã đoán được sau khi Triệu Lâm về đến nhà chắc chản là đã trải qua chuyện gì đó, nếu không, anh sẽ không đột ngột đưa ra đưa yêu cầu như vậy.
Dù sao lúc trước Triệu Lâm vẫn cố ý duy trì một khoảng cách nhất định với nhà họ Lý.
“Mấy giờ tôi đi đón anh thì được?”, Lý Sơ Ảnh hỏi.
Triệu Lâm nói: "Tôi muốn trước khi nghi thức đính hôn bắt đầu.
“Anh định trả thù, đúng không?”, Lý Sơ Ảnh hỏi.
“Đúng vậy!”, Triệu Lâm không hề giấu diếm
"Tôi đề nghị sáng mai tám giờ, tôi sang đón anh trước, dẫn anh đi đến cửa hàng chuyên đặt may âu phục cao cấp tư
nhân mua một bộ quần áo hợp với anh!
Sau đó tôi sẽ đưa anh đến tiệm cắt tóc tư nhân của tôi thay đổi hình tượng cho anh một chút.
Tất nhiên, nếu anh thấy phiền phức, không đi cũng được, tôi có thể chỉ làm tài xế”. Lý Sơ Ảnh đánh một tin nhắn rất dài.
Triệu Lâm nhìn thấy đoạn tin nhắn này cảm giác đầu tiên là phiền phức.
Anh vốn định mở miệng từ chối.
Nhưng nghĩ lại kế hoạch trả thù của anh, nghĩ đến Vương Vũ và Lữ Nam Nam có lẽ sẽ mặc những trang phục lộng lẫy. để ra mắt mọi người, nếu anh ăn mặc bình thường thì khí thế của anh sẽ kém hơn ba phần.
Nếu đã là mượn thế, nếu đã là trả thù, vậy phải hoàn hảo không có khuyết điểm nào!
“Được, tất cả nghe theo sự sắp xếp của cô!”, Triệu Lâm trả lời.
Anh không còn gì để mất nữa!
Nếu đã lựa chọn tin tưởng vào nhà họ Lý.
Giờ phút này, cứ tin tưởng đến cùng đi!
Nhưng một khi đã bị rắn cắn thì mười năm vẫn sợ dây thừng, trong lòng Triệu Lâm cũng đã nghĩ kỹ, nếu như nhà họ Lý cũng phản bội lại anh giống Lữ Nam Nam, hoặc là cố ý trêu chọc anh, vậy thì cứ để cho Lý Diệu Diệu đi chết đi!
“Tám giờ sáng mai, tôi đến đón anhI”, Lý Sơ Ảnh nói.
“Được!” Triệu Lâm trả lời.
“Vậy anh nghỉ ngơi cho tốt”. Lý Sơ Ảnh quan tâm.
Triệu Lâm lần này không trả lời cô nữa, mà là ném chiếc. di động đến đầu giường, anh nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ treo tường.
Bây giờ là chín giờ ba mươi tối.
Cách tám giờ sáng mai, còn có mười mấy tiếng đồng hồ, cách nghi thức đính hôn vào mười hai giờ trưa mai càng xa hơn.
Anh cứ nhìn đồng hồ báo thức như vậy, trong lòng tiếp tục nghĩ đến kế hoạch trả thù kia.
Cùng lúc đó.
Sau khi Lý Sơ Ảnh gửi xong đoạn tin nhắn này, thấy Triệu Lâm không trả lời cô thì bèn dứt khoát không nhìn điện thoại di động nữa, chỉ thở dài một hơi, cầm lấy cốc nước lọc ở trên bàn uống một hơi cạn sạch.
"Thi Mạn, vừa rồi cậu nói gì với tớ?", Lý Sơ Ảnh hỏi Trần Thi Mạn, cô nhớ vừa rồi khi cô nói chuyện với Triệu Lâm, Trần Thi Mạn hình như nói gì đó với cô
"Tớ hỏi cậu là có phải cái tên chồng chưa cưới kia của cậu vẫn cứ quấn lấy cậu mãi, không muốn buông tha cho cậu à?, Trần Thi Mạn cực kì ấm ức, từ buổi tối đến bây giờ, sự khó chịu mà Triệu Lâm gây ra vẫn không tan biến.
Ngay cả cô bạn thân của mình, hình như cũng không để ý đến mình như vậy.
“Anh ấy quấn lấy tớ?”. Lý Sơ Ảnh nghe vậy, trên mặt không nhịn được cười khổ.
Trong lòng cô đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ, đó chính là, nếu quả thật là Triệu Lâm cứ quấn lấy mình, vậy thì tốt rồi.