Sự rời đi của Lữ Nam Nam, anh chỉ là cảm thấy đau lòng, khổ sở và hận thù, nhưng anh từ đầu đến cuối vẫn ngậm bồ hòn làm ngọt.
Anh không hề chảy một giọt nước mắt nào.
Tại sao?
Bởi vì anh cảm thấy mình chảy một giọt nước mắt vì người phụ nữ như Lữ Nam Nam thì chính là đang tự làm nhục chính mình!
Đều là biểu hiện của sự hèn nhát và bất lực.
Nhưng khi mẹ không khống chế được cảm xúc mà rơi lệ cầu xin, cố gắng duy trì gia đình này ở trước mặt anh thì cuối cùng anh cũng không nhịn được nữa.
Nước mắt và nước mũi ào ào trào ra.
Tiếng khóc của anh khác với tiếng khóc của những người khác.
Nước mắt, nước mũi của Triệu Lâm ào ào chảy, tuy rằng trái tim đau đớn, cực kì đau lòng, nhưng anh không hề phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Một chút âm thanh cũng không cóI
Người đàn ông này ngồi dưới ánh đèn lờ mờ, cúi đầu, bả vai run rẩy.
Kiều Phương thấy cảnh tượng như vậy, cũng hoàn toàn không thể khống chế được cảm xúc nữa, bà ấy đặt mông ngồi ở trên ghế, khóc không ra tiếng.
Qua một lúc lâu sau.
Triệu Lâm cầm lấy khăn ăn, hỉ mũi một cái, há to miệng hít sâu.
Con người khi đã cực kì đau lòng, thường sẽ đi kèm với thái độ cực kì bình tĩnh.
Cảm xúc của Kiều Phương đã ổn định lại kha khá, cũng im lặng không nói gì cầm lấy giấy ăn, lau nước mắt nước mũi đi, nhưng bà ấy vẫn chưa mở miệng nói chuyện.
Triệu Lâm giọng nói nức nở phá vỡ sự im lặng: “Mẹ, những năm gần đây những điều mẹ đã làm cho cái nhà này, con đều nhìn thấy hết.
Con biết mẹ đang lo lảng điều gì.
Con biết mà con cũng hiểu.
Nhưng con sẽ không làm vậy, mẹ yên tâm.
Nhà chúng ta nhất định phải càng ngày càng tốt lên.
Con chắc chẳn cũng làm cho mẹ có cuộc sống càng ngày càng tốt!
Trước kia là mẹ đã gánh vác cái nhà này.
Bây giờ đến lượt con sẽ gánh vác, chỉ cần là làm những điều tốt dành cho đất nước, chua ngọt đẳng cay gì con cũng có thể chịu đựng được”.
Kiều Phương nghe thấy lời này, sự ấm ức của nhiều năm qua và khoảng thời gian gần đây lại xông thẳng lên đầu, bà ấy lại khóc tiếp một trận nữa.
Bèn đặt tấm thiệp mời trong tay lên bàn.
Tấm thiệp mời này đã sớm bị Kiều Phương nảm chặt đến nhăn nhúm.
Nhưng Triệu Lâm vẫn nhìn thấy hai chữ “đính hôn”.
Hai chữ này, chỉ khiến cho cảm xúc của anh hơi xúc động.
Nhưng rất nhanh...
Ánh mắt của anh bị địa chỉ ở góc dưới bên phải của tấm thiệp mời hấp dẫn.
Tâng 4 khách sạn Thanh Ca, số 136, đường Thiên Hà, thành phố Trung Châu.
Ánh mắt Triệu Lâm nhìn bốn chữ “Khách sạn Thanh Ca”, trong đầu lập tức có rất nhiều suy nghĩ.
Cuối cùng anh cũng đã hiểu, tại sao khi Lý Thanh Nham nhắc tới chuyện tặng cho anh khách sạn này, anh lại cảm thấy. tên nó có hơi quen thuộc.