Đợi sau khi hai bố con nhà họ Vương lui ra ngoài, trong phòng chỉ có ba nữ một nam, lúc này ánh mắt của ba người phụ nữ đồng thời chuyến sang người Triệu Lâm, chỉ là tâm tư của mỗi người lại khác nhau.
Trần Thi Mạn âm thầm cảm thấy may mân, may mắn vì cô đã kiên định từ hôn, việc sao chép thể hiện cho việc nhân phẩm người đó ti tiện, huống hồ Triệu Lâm vừa rồi còn rất dễ nổi giận.
Người như vậy, không xứng làm chồng chưa cưới của cô!
Lý Sơ Ảnh nhìn chiếc áo blouse trắng giặt đã sờn cả vải của Triệu Lâm cùng với khuôn mặt thanh tú kia, trong lòng vô cùng rối rắm!
Đây chính là bộ dạng của chồng chưa cưới mà cô đã ảo tưởng vô sổ lần từ nhỏ đến lớn?
Dựa theo những lời khen ngợi của ông nội và bố mình với Triệu Lâm thì anh đúng thật là long phụng không thể trèo cao.
Nhưng bây giờ nhìn thấy người thật, trong lòng nói không thất vọng thì là giả!
Trong lòng Triệu Lâm cũng âm thầm kinh ngạc, người phụ nữ trước mắt rốt cuộc có lai lịch gì? Lại có thể khiến cho hai bố con nhà họ Vương
đến cả rắm cũng không dám thả mà phải cút ra ngoài.
Nhưng anh cũng không hỏi, dù sao người ta vừa nhìn đã biết là nhà cao cửa rộng!
Sau khi Triệu Lâm ở bệnh viện một thời gian, tiếp xúc không ít với những người được gọi là “đại nhân vật” này, giao tiếp với bọn họ là chuyện mệt mỏi nhất.
Anh nhiệt tình một chút, đối phương sẽ dề phòng, sợ anh có âm mưu gì đó.
Anh xa lánh một chút, đối phương sẽ cực kỳ hà khắc với anh, tìm mọi lỗi của anh.
Cho nên Triệu Lâm dứt khoát đổi xử bình đẳng với mọi người, dù sao anh cũng không làm ra cáo bộ dạng chó pug ưỡn mặt lấy lòng như bố con nhà họ Vương.
“Anh ơi, tới đây ngồi đi”. Lý Diệu Diệu vẫn còn tương đối ngây thơ, dù sao Triệu Lâm là ân nhân cứu mạng của cô ây.
“Ăn cơm trưa chưa?”, Triệu Lâm hỏi.
“Ăn một chút rồi, anh đã ăn chưa?”, Lý Diệu Diệu quan tâm.
“Đừng lo lắng cho tôi, sức khoẻ của cô kém, phải ăn nhiều thịt, bổ sung đầy đủ dinh dưỡng”. Triệu Lâm tiến lên ý bảo cô âỳ vươn cánh tay ra, để cho mình bắt mạch.
Cô ấy ngoan ngoãn nghe lời.
Lý Sơ Ảnh nhìn thấy cảnh này, thì liếc nhìn Trần Thi Mạn, hai người lại có những suy nghĩ khác nha.
Đôi mày của Triệu Lâm nhíu lại.
Bệnh của Lý Diệu Diệu cũng không khá hơn là bao.
Bệnh này của cô ấy thuộc về di truyền, buổi sáng anh ra tay chỉ là giúp cô ấy tạm thời ổn định lại sức khoẻ, cũng không chữa khỏi hẳn được.
Hơn nữa xem từ mạch tượng của cô ấy, nếu như không mau chóng điều trị, cô gái này rat có khả năng không thoát khỏi cái chết!
Quan trọng là, bệnh của cô ấy còn rất khó giải quyết!
Cho dù là Triệu Lâm có được truyền thừa tiên y, bản thân tự nhận cũng chỉ có nắm chắc có thế chữa trị tận gốc cho cô ấy được bảy phần!
Đây là dưới sự phối hợp của những dược liệu tốt!
“Cô Lý, thứ cho tôi nói thẳng, bệnh của em gái cô đã tích lũy mười mấy năm! Buổi sáng tôi chỉ là tạm thời giúp cô ấy ổn định lại, nếu như không trị tận gốc, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng”. Triệu Lâm nói giảm nói tránh.
“Tôi biết, bệnh của em gái tôi đã được một
số bác sĩ nổi tiếng kết luận rồi! Bố tôi đã mời Vương thánh thủ – Vương Vạn Giang của tỉnh Nam đến, vài ngày nữa ông ấy sẽ tới, lúc đó, Diệu Diệu nhất định có thể vượt qua được kiếp nạn này”. Lý Sơ Ảnh nói
‘Vương thánh thủ?” Triệu Lâm âm thầm giật mình.
Vị đại nhân vật này, hắn vẫn là nghe nói qua!
Nghe đồn “Hồi Xuân cửu châm” của đối phương là tuyệt kỹ cải tử hoàn sinh!
Có ông ấy ra tay, Diệu Diệu quả thật sẽ không còn vấn đê gì.
Triệu Lâm thấy không cần tự mình ra tay, trong lòng cũng thở phào một hơi, quyết định giao cho nhà họ Lý tự mình giải quyết.
Cũng vào lúc này, cửa phòng đột nhiên bị người đẩy ra.
Một người đàn ông tiều tụy mặc âu phục màu lam bước vào.
“Bố, bổ… sao bổ lại tới đây?”, Lý Sơ Ảnh nhìn thấy người tới thì giật mình, không phải buổi sáng ông ấy còn đang họp ở tỉnh khác sao?
Trần Thi Mạn cũng đứng lên.
“Bố ngồi trực thăng về”. Lý Thanh Nham nói một câu, nhìn Diệu Diệu đang nằm ở trên giường bệnh rồi cầm lấy tay của cô ấy, nói: “Bố sai rồi, sau
này tất cả những buổi họp phụ huynh của con, bố đều sẽ tham gia, bé con, sau này con đừng ở dọa bố nữa, được không?”
Triệu Lâm nghe thấy như thế, nhướng mày, chút chuyện nhỏ này cũng đáng đế Lý Diệu Diệu bỏ nhà trốn đi à?
Những đứa con nhà có tiền đúng là yếu ớt!
Nếu điều này xảy ra ở trong nhà mình, anh mà dám bỏ nhà trốn đi, mẹ tìm được anh, chắc chắn sẽ dùng cây cán bột cán anh dẹp lép.
“Bổ chắc chắn chứ? Không phải lại lừa con chứ?”, Lý Diệu Diệu bĩu môi.
“Không phải, bố không dám, thật sự không dám làm thế nữa”. Lý Thanh Nham nhận sai.
Rất khó tưởng tượng một đại nhân vật tung hoành ngang dọc, một tay che trời như ông ấy, lại có một mặt yếu đuổi như vậy.
‘Vậy thì ngoéo tay đi”. Lý Diệu Diệu giơ ngón út ra.
“Ngoéo tayỊ”, Lý Thanh Nham chủ động giơ tay ra.
Tuy rằng cùng ở chung dưới một mái nhà, nhưng sự vui buồn của mỗi người lại không giống nhau.
Ví dụ như ở bên giường đang chiếu màn trình diễn tình cảm bố con sâu đậm.
Triệu Lâm cảm khái con gái nhà giàu đúng là không có việc gì làm nên đang kiếm chuyện.
Từ sau khi Lý Sơ Ảnh và Trần Thi Mạn thấy Lý Thanh Nham đột nhiên xuất hiện thì hai người nín thở không dám nhúc nhích, trong ánh mắt đều mang theo sự sợ hãi.
Các cô ấy dường như không hẹn mà dung ánh mắt nhìn về phía Triệu Lâm!
Nhất là Lý Sơ Ảnh.
Trái tim cô âỳ đập thình thịch như sắp nhảy ra khỏi cổ họng tới nơi rồi.
Cũng vào lúc này.
Lý Diệu Diệu nói: “Bổ, hôm nay chính là anh trai này đã cứu con, anh âỳ còn giúp con trả tiền thuốc men, con đã nói với anh ấy, phải trả lại cho anh âỳ gấp mười lần, gấp trăm lần!”
“Không thành vấn đề, không thành vấn đề!”, Lý Thanh Nham lau nước mắt nơi khóe mắt, đợi lúc ông âỳ đứng lên, thần sắc đã khôi phục lại sự nghiêm túc.
Sắc mặt Lý Sơ Ảnh đột nhiên tái nhợt, trong lòng sinh ra một dự cảm không tốt.
“Cậu bạn trẻ, cảm ơn cậu… í? Cậu thật sự rất giống với một người quen của tôi…”. Lý Thanh Nham nhìn thấy Triệu Lâm, trong mắt mang theo vài phần kinh ngạc.
“Ách, vậy sao?”, Triệu Lâm xấu hố cười, không biết nói tiếp như thế nào.
“Xin hỏi anh bạn nhỏ tên là gì?”, Lý Thanh Nham hỏi.
Triệu Lâm đang muốn trả lời, trong lúc bất chợt
Một giọng nói đột ngột đột nhiên cắt ngang.
“Bố, con và em gái đã nói rồi, nhà chúng ta đối với vị này… bác sĩ Tiểu Lâm, phải cảm ơn bác sĩ Tiểu Lâm, không nên chỉ dùng tiền để cảm ơn, chúng ta nên đế cho bệnh viện trao cho người ta một tấm bằng khen!”. Giọng nói của Lý Sơ Ảnh rất nhanh, trên mặt đã lấm tấm mồ hôi lạnh.
“Hả?”. Suy nghĩ của Lý Thanh Nham bị cắt đứt, không khỏi giật mình.
“Đúng đúng đúng, chú Lý, chú mới trở về từ nơi khác, chắc chắn đã rất mệt mỏi, như vậy đi, cháu và Ảnh Ảnh xử lý mọi việc về sau, chú cứ nói chuyện với Diệu Diệu một lát đi, tiểu nha đầu này mới nãy vẫn cứ nhắc đến chú suốt”. Trần Thi Mạn sao có thể không biết người bạn thân của mình đang suy nghĩ cái gì, lập tức đứng ra hòa giải.
“Cũng… được”. Lý Thanh Nham nói với Triệu Lâm: “Bác sĩ Tiếu Lâm, xin cậu cứ yên tâm, nhà họ Lý chúng tôi có ơn sẽ báo, phó viện trưởng của các cậu đang đợi ngoài cửa, đợi lát nữa tôi sẽ tự mình đi đến chỗ ông ấy khen ngợi cậu!”
“ông khách khí quá, nhưng tên tôi không phải…”. Triệu Lâm khiêm tổn nói một câu, đang đúng lúc muốn sửa lại cái tên mà đối phương đã gọi mình, chỉ thâỳ chỉ nhìn thấy hai người Lý Sơ Ảnh, Trần Thi Mạn bọn họ tiến lên đột nhiên đi đến mỗi người nắm lấy một bên cổ tay của Triệu Lâm.
Lý Sơ Ảnh nói trước: “Bác sĩ Tiểu Lâm, có chuyện gì thì chúng ta đi ra ngoài nói trước, để lại chút không gian riêng tư cho bố và em gái tôi, bọn họ đã lâu chưa được gặp nhau rồi”.
“Đúng đúng đúng! Bác sĩ Tiểu Lâm, bây giờ chúng tôi dẫn anh đến chỗ phó viện trưởng khen ngợi!”, Trần Thi Mạn cũng sốt ruột thay.
“A…”. Cứ như vậy Triệu Lâm bị hai người phụ nữ kéo ra ngoài, hoàn toàn không kịp phản ứng.
Phanh!
Hai người phụ nữ nhanh nhẹn dẫn Triệu Lâm ra nqoài cửa, đồnq thời đónq cửa lại.