“Người đàn ông chất phác chăm chỉ làm việc, kiên định làm người lại biết chăm sóc gia đình như cậu, sẽ không thiếu những người phụ nữ tốt, đừng lo lắng”. Lăng Nhạn Nam lại an ủi thêm một câu.
Triệu Lâm lại chỉ biết cười khổ đứng lên: “Tôi nào có được tốt như cô nói, hơn nữa, người chất phác cũng không phải là từ gì hay ho ở thời điểm hiện tại...”
Lăng Nhạn Nam nói: “Đó là bởi vì mắt của Lữ Nam Nam bị mù, cô ta căn bản cũng không biết mình đã bỏ lỡ một người đàn ông tốt như thế nào.
Mà Vương Vũ cũng là một tên ngu xuẩn, hai người bọn họ một người thấy sắc mà quên nghĩa, một người thấy lợi quên tình.
Người như vậy làm vợ chồng?
Buồn cười chết đi được.
Cậu cứ chờ xem, tôi không nghĩ kết cục của hai người bọn họ sẽ tốt đẹp lắm đâu”.
Triệu Lâm nghe nói như thế, không nhịn được cười nhẹ.
Anh biết, đây là người hướng dẫn đang trút giận cho. mình.
Nhưng dù sao đây cũng là vết thương của mình, luôn lấy. ra để nói cũng không có ý nghĩa gì.
Triệu Lâm coi như là đang đùa giỡn nói: “Tôi muốn mời cô ăn một bữa cơm, dù sao đã là thầy trò lâu như vậy rồi, tôi vẫn chưa từng mời cô ăn được bữa cơm nào”.
Lăng Nhạn Nam cười nhạo một tiếng, nói: “Cậu cứ được chuyển chính thức trước đi đã, cậu còn đang là một thực tập sinh, một tháng tiền lương không được bao nhiêu, chẳng lẽ cậu còn chưa ý thức được?”
Triệu Lâm xấu hổ cười, nói: “Cũng không nhất định phải ra ngoài ăn, mẹ tôi nấu cơm rất ngon”.
“Hả?”, Lăng Nhạn Nam ngây ngẩn cả người.
Vốn cô ấy còn muốn nói không cần tìm nhà hàng đắt tiền đâu, hai người bọn họ ra ngoài ăn quán vỉa hè, tản bộ một chút cũng rất vui vẻ rồi.
Nhưng Triệu Lâm hiển nhiên không định làm theo lẽ thường.
“Mẹ tôi làm đồ ăn rất ngon, bà ấy cũng vẫn muốn cảm ơn cô, nếu như gần đây cô rảnh thì hãy đến nhà tôi nếm thử những món ăn mà mẹ tôi làm”. Triệu Lâm thành thật nói.
Làm người thì tự biết trong lòng, ai đối xử với mình không tốt, ai đối với mình tốt, chỉ cần không ngốc thì đều cảm nhận được.
Người giáo viên hướng dẫn như Lăng Nhạn Nam đúng là rất tốt, tuy răng người ta không thiếu một bữa cơm này, nhưng sự cảm kích vẫn cần phải biểu đạt ra ngoài.
Thứ nhất như vậy có thể tăng tình cảm thầy trò lên, thứ hai cũng có thể thân quen hơn.
Mời cô ấy ăn cơm, cũng là có ý muốn để cô ấy biết nhà mình, để cho cô ấy muốn đến tìm mình bất cứ lúc nào cũng được.
Lăng Nhạn Nam bật cười, lập tức gật đầu: “Được, bình thường tôi đều rảnh, như vậy đi, chờ ngày nào đó dì rảnh thì sẽ qua, tôi cũng có thể giúp đỡ dì một tay, học tập học cách nấu ăn...”
“Ha ha, được, nhưng mà cô tới nhà tôi làm khách thì sao có thể để cô làm việc..."
“Không làm gì đó thì ngồi cũng rất khó xử đó, dù sao cậu cũng phải để cho tôi có chút chuyện để làm chứ”. Lăng Nhạn Nam cười nói.
Rất nhanh đã đến giờ tan tầm, Triệu Lâm vẫy tay chào tạm biệt Lăng Nhạn Nam, mới vừa ra khỏi cổng bệnh viện, đã nhìn thấy trước ga ra ô tô trước cổng chính, Vương Diệu Thăng và Vương Vũ, còn có Lữ Nam Nam đang cung kính tiễn Tê Nguyên rời khỏi đó.
Thật giống như ba con chó ngoan ngoãn vẫy đuôi chào chủ.
“Xui xẻo..”. Trong lòng Triệu Lâm thầm mắng một câu, không thèm nhìn mà rời đi. Vừa về đến nhà, còn chưa vào cửa, Triệu Lâm đã ngửi
thấy mùi thức ăn quen thuộc.
Mùi vị này chính là chân gà hầm tương, đây là mùi vị anh được ngửi từ nhỏ nên anh làm sao có có thể quên được.
“Mẹ, con về rồi đây....”. Vào cửa đã gọi một tiếng.
Sau đó, đã thấy trên bàn ăn đặt hết món này đến món khác, như chân gà hầm tương, thịt kho tàu, đậu hũ tẩm hành, canh vịt hầm......
Một bàn thức ăn được bày đầy ắp.
“Mẹ, hôm nay ăn tết sao? Phong phú như vậy?”, Triệu Lâm đói bụng cả ngày, ngửi mùi thì chảy nước miếng.
Kiều Phương bưng một đĩa cải thảo xào trắng muốt cuối cùng lên, cười nói: “Sao vậy? Cho con ăn Tết, con còn không
Vui sao?”
“Vui chứ, vui chứ”. Triệu Lâm nhận lấy đĩa thức ăn, cả bàn thức ăn này có thể khiến người ta thèm chết!
“Mẹ nghỉ ngơi trước đi, con đi xới cơm!”, Triệu Lâm chủ động nói.
“Ừ, con cũng lấy chai rượu kia ra đi, hai mẹ con ta uống một chút”. Kiều Phương nói.