Chậc chậc chậc, Lý Sơ Ảnh, hay cậu theo tớ đi?
Tối nay chúng ta động phòng nhé?”
Trần Thi Mạn nói rồi cố tình trêu chọc, còn nở nụ cười “dê xồm” làm Lý Sơ Ảnh tê dại cả da đầu.
Cô vội đấy cô bạn dâm dê ra.
“Xí, đừng nói tào lao, đừng đụng chân đụng tay nha!”. Lý Sơ Ảnh đỏ mắt nói.
Trần Thi Mạn thấy bạn thân bị mình chọc tới
đỏ mặt thì cảm thấy sảng khoái: “Sơ Ảnh, tớ cảm thấy nếu người nhà ép cậu thì không bằng cậu ra tay trước.
Tim anh ta từ hôn là được!
Hôn ước huỷ bỏ, chuyện đã xong, người nhà có thế làm gì cậu nữa?
Vậy nên đừng lo lắng, còn nhiều biện pháp giải quyết!”
Lý Sơ Ảnh giật khoé môi.
Từ hôn?
Rõ ràng là đối phương không ưng mình mà!
Với cả từ hôn rồi thì Diệu Diệu phải làm sao đây?
Tương lai, con cái của cô và Diệu Diệu đêu có huyết mạch nhà họ Lý, lỡ đâu đứa nhỏ cũng dính nguyền rủa thì sao?
Nhưng Lý Sơ Ảnh lại không thể nói ra những lời này.
“Thi Mạn, chúng ta đừng nói chuyện này nữa? Hiện tại nó làm mình đau đầu lắm rồi!”, Lý Sơ Ảnh xoa ấn đường.
Trần Thi Mạn cũng không nói tới việc này nữa, lấy một cái hộp nhỏ trong túi ra.
Trên hộp có khắc hoa văn tinh xảo, nhìn là biết ngay đồ bên trong không phải thứ tầm
thường.
“Đây là cái gì?”, Lý Sơ Ảnh hỏi.
Trần Thi Mạn cười, mở hộp ra, mùi thuốc nồng đậm tràn ngập căn phòng.
Trong hộp này là một nhân sâm chất lượng cực tốt.
Dù gì Lý Sơ Ảnh cũng là cô chiêu, nhìn ra được tuổi của gốc nhân sâm này, kinh ngạc nói: “Nhân sâm trăm năm? Thi Mạn, cậu có lòng quá.
Nhưng tạm thời Diệu Diệu không cần dược liệu này.
Cậu lấy về đi!”
Tuy Vương thánh thủ cần vài loại dược liệu quý.
Nhưng trong đó không yêu cầu nhân sâm trăm năm.
Trần Thi Mạn nghe thế thì lắc đầu: “Cậu hiếu íâm rồi, cái này không phải là tớ tặng!”
Lý Sơ Ảnh nghe nói thế thì hỏi ngược lại: “Là người khác nhờ cậu gửi cho tớ?”
Trần Thi Mạn thấy cô hiếu ra thì cười: “Đúng rồi! Nhân sâm này là do Nguyên Tề tự mình bỏ tiền mua tặng cậu.
Anh ta nói mong Diệu Diệu sẽ sớm ngày khỏi
bệnh!”
Trần Thi Mạn nói như đang tranh công.
Nhưng sau đó cô lại phát hiện vẻ mặt của Lý Sơ Ảnh rât khó coi.
“Sao anh ta biết Diệu Diệu nhập viện? Cậu nói cho anh ta biết à?”, Lý Sơ Ảnh lạnh lùng hỏi.
Nụ cười trên mặt Trần Thi Mạn cứng đờ.
Cô tức khắc nhận ra Lý Sơ Ảnh không ưa Tề Nguyên.
Mình lại tự dâng lên họng súng.
Trần Thi Mạn vội giải thích: “Sao ta có thế nói chuyện của Diệu Diệu cho anh ta biết chứ!”
Chính anh ta chủ động tìm tới tớ.
Cậu quên rồi sao?
Bác sĩ riêng của Tề Nguyên làm ở bệnh viện này, lần trước anh ta còn khoe khoang là đế bác sĩ của anh ta chữa cho Diệu Diệu, đảm bảo sẽ trị khỏi!”