*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Đúng vậy, lần này tôi đến đây là vì chuyện của Diệu Diệu.” Triệu Lâm chủ động thừa nhận rồi nói: “Hiện giờ tôi đã có thể chữa trị đến bước cuối cùng theo. kế hoạch chữa bệnh cho Diệu Diệu.”
“Không phải đã nói là..” Lý Thanh Nham hơi ngẩn người.
Ông vốn tưởng rằng phải đợi thêm một thời gian nữa.
Triệu Lâm giải thích: “Vì y thuật của tôi lại tiến bộ thêm một chút.”
Nghe vậy, Lý Thanh Nham nhìn về phía Triệu Lâm bằng ánh mắt phức tạp.
Sao thằng nhãi này có thể nói ra câu y thuật tiến bộ một cách nhẹ nhàng như thế nhỉ?
Một thân y thuật ở tuổi như Vương Thánh Thủ còn không thể giải quyết bệnh tình của Diệu Diệu.
Còn Triệu Lâm vẫn còn trẻ, thế mà y thuật lại cứ tiến bộ liên tục!
“Đi thôi!” Lý Thanh Nham không nói gì nhiều nữa mà chủ động dẫn đường.
Ngày nay đã khác xưa rồi, ban đầu Lý Thanh Nham không mấy tin tưởng Triệu Lâm. Nhưng trải qua chuyện Vương Thánh Thủ suýt nữa lật xe và chuyện Triệu Lâm cứu ông cụ Trần, ông đã hiểu một chuyện...
Không tin tưởng Triệu Lâm là tự mình gây phiền phức cho mình!
Lý Sơ Ảnh đi theo phía sau, nhìn lên vẻ mặt của cha mình, rồi nhìn về phía Triệu Lâm, khóe môi nhẹ nhàng cong lên.
Sau khi đi vào phòng bệnh, Triệu Lâm đâm từng cây từng cây kim châm lên người Lý Diệu Diệu.
Lý Thanh Nham mặt mày trở nên nghiêm nghị.
Lý Sơ Ảnh ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Triệu Lâm nhìn Lý Diệu Diệu, trong lòng nảy sinh cảm thán.
Khi ấy gặp được cô bé ở bệnh viện, anh cho rằng đây chỉ là một vấn đề nhỏ.
Bây giờ xem ra...
Có lẽ là không hề đơn giản chút nào!
Triệu Lâm đứng bên cạnh Lý Diệu Diệu, không nói gì nhiều, cũng không cảm thấy mất tự nhiên khi có Lý Thanh Nham và Lý Sơ Ảnh ở đây. Nếu đổi lại lúc anh còn ở cảnh giới thứ nhất, thì có lẽ anh sẽ cảm thấy có chút khó giải quyết.
Nhưng bây giờ anh đã bước vào cảnh giới thứ hai, anh đã khác hẳn trước đây rồi. Triệu Lâm chợt vận chuyển hỏa nhãn kim tinh để nhìn kỹ tình trạng của Lý
Diệu Diệu. Bàn tay anh lướt đến đâu là kim châm bay ra đến đó.
Chỉ trong chớp mắt, kim châm trên người Lý Diệu Diệu đã được gỡ hết, sắc mặt cô bé cũng theo đó mà thay đổi.
Triệu Lâm lại cầm kim châm, đâm lên rất nhiều huyệt vị, truyền chân khí qua từng kim châm vào trong cơ thể cô bé.
Dưới sự giúp đỡ của hỏa nhãn kim tinh, những đốm bẩn ở khắp nơi trong cơ thể Lý Diệu Diệu liên tục bị chân khí của Triệu Lâm xóa sạch.
Trước đây không có hỏa nhãn kim tinh, Triệu Lâm chỉ có thể đánh lâu dài với bọn nó, dùng một lượng chân khí khổng lồ và ghim kim lung tung, để xóa sạch bọn nó từng chút một.
Nhưng bây giờ có được hỏa nhãn kim tinh, Triệu Lâm có thể trực tiếp điều động chân khí, thấy chỗ nào là giết chỗ đó.
Vài phút sau, Triệu Lâm thu lại từng kim châm một, sau đó đâm một kim lên giữa mày Lý Diệu Diệu, thêm vào một sợi chân khí để đánh thức cô bé.
Ngay sau đó, Lý Diệu Diệu dần mở mắt ra.
Trong mắt cô bé vẫn còn vẻ mê mang, như là đang đánh giá hoàn cảnh lạ lãm.
“Tỉnh! Tỉnh rồi!” Thấy đứa con gái thứ hai của mình tỉnh rồi, Lý Thanh Nham cực kì vui mừng.
Lý Sơ Ảnh nín thở mà nhìn cảnh tượng trước mắt. Tuy rằng có sự tồn tại của Triệu Lâm, khiến cô biết rằng em gái mình sẽ không sao. Nhưng khi ngày này thật sự đến, tình cảm đồn nén bấy lâu nay trong
cô chợt bùng nổ như núi lửa phun trào.
Thật sự thì trong lòng cô vẫn luôn lo lắng cho em gái, cho dù có sự tồn tại của Triệu Lâm hoặc là Vương Thánh Thủ.