*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sáu giờ sáng hôm sau, người giúp việc nhà họ Trần gõ nhẹ cửa phòng Triệu Lâm.
Triệu Lâm thức dậy, mới biết là Vương Thánh Thủ tới đây.
Lúc anh tới phòng họp, Trần Long Tượng, Trần Cửu Kỳ và Vương Thánh Thủ đã đợi anh được một lát.
“Xảy ra chuyện gì hả?” Triệu Lâm đóng cửa phòng, hỏi thẳng vào vấn đề.
Vương Thánh Thủ cũng lớn tuổi rồi, mà mới sáng sớm đã chạy đến đây, chắc chắn là đã xảy ra chuyện.
Nếu không thì vì sao không đợi đến trưa hoặc tối rồi nói chuyện?
Mặt mày anh em nhà họ Trần khá là khó coi.
Vương Thánh Thủ thở dài nói: “Bọn tôi gặp một ít khó khăn trong việc tìm kiếm dược liệu và tài liệu, chắc là không thể gom hết dược liệu trong vòng nửa tháng.”
“Ông có đi hỏi thăm Hương Giang và các thế lực ở nước ngoài không? Giá cả không phải là vấn đề.” Trần Long Tượng chủ động nói.
“Hỏi thăm hết rồi, có thể thêm tiền để mua sắm tài liệu dược liệu này kia, chỉ có duy nhất một dược liệu là gần như tuyệt chủng.” Vương Thánh Thủ khó xử nói.
“Là gì?” Trần Cửu Kỳ hỏi. “Thanh Sơn Ngọc Hương.” Vương Thánh Thủ đáp.
“Nghe nói hai năm trước trong phòng đấu giá Hương Giang có xuất hiện loại dược liệu kia mà?” Hiển nhiên, Trấn Cửu Kỳ rất có ấn tượng với nó.
Hai năm trước ở phòng đấu giá Hương Giang, nó được bán với mức giá cao ngất, khoảng hơn hai mươi triệu tệ.
Lúc ấy, khắp cả nước đều cho rằng đám người mua là điên rồi.
Và lúc ấy cũng là lần cuối cùng Thanh Sơn Ngọc Hương xuất hiện công khai bên ngoài.
“Hình như có người nào đó đang liên tục thu mua nó.” Vương Thánh Thủ thở dài, nói.
Trong nhất thời, anh em nhà họ Trần cũng im lặng. Nếu là vấn đề tiền bạc thì dễ giải quyết rồi. Vấn đề bây giờ là dù có thêm tiền thì cũng không có ai bán.
Mà bệnh của ông cụ Trần lại không thể kéo dài thêm nữa, nếu không thì sẽ có nguy hiểm đến mạng sống.
“Hay là phát Huyền Thưởng Lệnh, tăng gấp đôi giá cả thử xem?” Trần Long Tượng thử nói.
“Tôi cũng định làm vậy."
Mọt la them tiên treo thương.
Hai là tôi tự mình đi đến thôn duy nhất trồng ra Thanh Sơn Ngọc Hương để †ìm mua. Tuy rằng hy vong mong manh, nhưng có lẽ vẫn có cơ hội.
Có điều, mọi người phải chuẩn bị sẵn tâm lý.” Dứt lời, Vương Thánh Thủ nhìn về phía Triệu Lâm.
So với anh em nhà họ Trần, người thật sự có thể quyết định sống chết của ông cụ Trần chính là Triệu Lâm.
Trên mặt anh em nhà họ Trần hiện lên vẻ lo lắng. Còn Triệu Lâm thì từ đầu đến cuối đều không nói gì.
Vương Thánh Thủ nói xong thì đi về phòng khách nghỉ ngơi. Trong phòng họp chỉ còn lại anh em nhà họ Trần và Triệu Lâm.
“Tiểu Lâm, con có chuyện gì muốn nói hả?” Trần Long Tượng hỏi.
Lúc nấy Triệu Lâm vẫn luôn im lặng, cứ nghe rồi gật gật đầu.
“Vâng, vị nhà họ Giang kia nói với con, muốn con dùng thân phận con cháu duy nhất nhà họ Triệu thề rằng không được tiết lộ các tin tức liên quan tới cô ta, ngoài nhà họ Trần và nhà họ Triệu ra, vậy nên lúc nãy con không tiện nói cho lắm.” Triệu Lâm giải thích.
“Cô nàng nhà họ Giang kia đồng ý lấy cổ vương ra hả?” Trần Cửu Kỳ nghe thấy thiện ý từ trong lời nói của Triệu Lâm, con ngươi co rút lại, dường như nhận ra được gì đó.
Trần Long Tượng cũng tập trung nhìn về phía Triệu Lâm.
Nếu thật sự là như vậy thì đây tuyệt đối là một tin tức tốt.
Có điều, Triệu Lâm lại yên lặng lắc đầu.
Hai anh em Trần Long Tượng, Trần Cửu Kỳ ngây người.
Triệu Lâm nói: “Cô Giang tỏ ra rất có thành ý. Tuy hiện nay cô ta không thể lấy cổ vương ra, nhưng cô ta đồng ý hợp tác với con, tạm thời phong ấn cổ vương trong cơ thể ông cụ. Vậy thì ông cụ có thể sống lâu thêm một chút, không cần phải sốt ruột như trước nữa.”