*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Anh ngước mắt nhìn sang thì thấy Giang Tước Nhi đang không mặc đồ ngồi bên cạnh anh, còn dùng bàn tay mềm mại ấm áp mịn màng đặt lên trên mặt anh.
Khoảnh khắc hai người nhìn nhau, Triệu Lâm có thể nhìn thấy toàn bộ thân thể cô ta.
Hô hấp của anh bỗng nhiên trở nên dồn dập.
Thấy dáng vẻ này của anh, đôi mắt Giang Tước Nhi sáng ngời, chứa đầy dụ dỗ và nhiệt tình vừa phải.
Thật sự là một người khác hoàn toàn!
Triệu Lâm có chút không thích ứng với sự tương phản cực kì lớn của cô ta. Hơn nữa, anh cảm thấy thân thể của mình...
Có chút xao động!
Đây là chuyện bình thường. Anh mới hơn hai mươi tuổi, đang ở cái tuổi tinh lực tràn đầy.
Giang Tước Nhi thấy Triệu Lâm không đáp thì nói tiếp với giọng điệu quyến rũ.
“Anh biết chúng ta có hôn thư hay không?” Giang Tước Nhi hỏi.
“Biết.” Triệu Lâm gật đầu.
“Trước khi gặp anh, từng có rất nhiều người thích tôi, đàn ông, phụ nữ, đủ loại người hết. Có điều... tôi chỉ chấp nhận phụ nữ chịu nghe lời tôi thôi. Anh biết tại sao không?” Giang Tước Nhi nhẹ giọng hỏi.
Triệu Lâm nhéo nhéo giữa mày, nhắm mắt lại, có chút khó chịu.
“Bởi vì tôi là vị hôn thê của anh. Trước khi hoàn thành hôn ước, thân thể của tôi chỉ có thể thuộc về anh thôi.” Dứt lời, Giang Tước Nhi từ từ đứng dậy, tự nhiên mà cởi hai nút váy ngủ màu trắng trên người mình.
Chiếc váy ngủ màu trắng kia cứ thế mà rơi xuống mặt đất.
Thân thể xinh đẹp hơn cả tranh sơn dầu phương tây lẳng lặng hiện ra.
Thân thể Giang Tước Nhi không có một chút mỡ thừa, giống như là một tác phẩm nghệ thuật, dáng người cân đối, vừa phải, nhiều thêm là béo, ít đi là gầy.
So với vòng eo nhỏ chỉ dùng một tay là có thể ôm hết và đôi chân thon dài đầy đặn, thì phần trên thân thể như một kèn lệnh đánh thức d*c vọng của động vật.
Cô ta bước chân nhẹ nhàng, gây ra tiếng vang rất nhỏ.
Triệu Lâm vẫn luôn nhéo mày mình, hô hấp hơi dồn dập, cơ bản là không biết chuyện gì đang xảy ra trước mắt mình.
Lúc này, thân thể bạch ngọc ấm áp nhuốm màu đỏ thắm nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh anh.
Triệu Lâm cảm nhận được.
Anh ngước mắt nhìn sang thì thấy Giang Tước Nhi đang không mặc đồ ngồi bên cạnh anh, còn dùng bàn tay mềm mại ấm áp mịn màng đặt lên trên mặt anh.
Khoảnh khắc hai người nhìn nhau, Triệu Lâm có thể nhìn thấy toàn bộ thân thể cô ta.
Hô hấp của anh bỗng nhiên trở nên dồn dập.
Thấy dáng vẻ này của anh, đôi mắt Giang Tước Nhi sáng ngời, chứa đầy dụ dỗ và nhiệt tình vừa phải.
Bàn tay đặt trên mặt Triệu Lâm của cô ta như là một lời mời gọi. Mời gọi dã tính trong cơ thể Triệu Lâm.
Trong phút chốc, Triệu Lâm như trở về lần đầu tiên ăn vụng trái cấm với Lữ Nam Nam.
Nhiệt huyết xông thẳng lên đầu anh. Trái tim đập thình thịch nhanh hơn.
Dường như trên thế gian này ngoài bọn họ ra, tất cả các thứ khác đều đã biến mất.
“Để tôi thử nghiệm cảm giác làm phụ nữ một lần, được không?” Giang Tước Nhi sáp lại bên tai anh, nói một câu giống như cây búa từ trên trời rơi xuống, đánh nát một tia lý trí cuối cùng của Triệu Lâm.
Triệu Lâm đột nhiên dùng sức ôm chặt cô ta vào trong lòng ngực mình.
Cô ta cứ như vậy mà ngồi xuống, nhẹ nhàng nhích thân thể của mình.
Hai người điên cuồng nhiệt liệt hôn môi.
Giống như củi khô lửa bốc.
Triệu Lâm cảm thấy máu trong cơ thể mình đang xao động, cái loại cảm giác kịch liệt kia đánh mạnh vào, khiến anh gần như biến thành thú hoang.
Không chỉ là khí huyết, mà ngay cả chân khí trong đan điền của anh cũng giống như vậy.
Chân khí trong đan điền của anh giống như nước sôi trào, bắt đầu tán loạn khắp nơi, từng sợi chân khí... gần như không khống chế được mà chảy đến khắp người anh.
Trong phút chốc, cũng chỉ khoảng hai ba mươi giây thôi, d*c vọng trong Triệu Lâm càng thêm dữ dội, đôi mắt đỏ lên, cả người đều run rẩy.
Lúc Giang Tước Nhi chủ động hơn nữa, định tiến thêm một bước với anh, thì chiếc nhẫn ngọc đeo trên ngón trỏ của anh đột nhiên lập lòe tia sáng khó có thể thấy.
Đồng thời, một sợi chân khí lạnh lẽo từ ngón tay cái lướt nhanh khắp người, chảy vào trong đan điền.
Ngay khoảnh khắc này... Triệu Lâm vốn đang nhiệt tình, đôi mắt mông lung, chợt tỉnh táo lại, cả người lập tức cứng đờ.
“Anh sao vậy?” Giang Tước Nhi vẫn luôn nhắm mắt nhiệt tình hôn môi với anh. Sau khi cảm nhận được cơ thể anh cứng lại, cô ta nghĩ lầm là anh đang rất kích động.
Ngay sau đó, Triệu Lâm đột nhiên đứng dậy, ném cô ta lên ghế sô pha, con ngươi run rẩy nhìn chằm chằm Giang Tước Nhi.
“Cô... cô..."
Triệu Lâm thở hồng hộc, mím chặt môi, nhìn chằm chằm cô ta.
Sau khi bị ném xuống, trong mắt Giang Tước Nhi lướt qua vẻ là lạ, nhưng vẫn mờ mịt như cũ, muốn nói lại thôi: “Anh... sao vậy? Anh... cảm thấy tôi rất tùy tiện hả?”