*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Quyến rũ?”
Triệu Lâm ngẩn người.
Giang Tước Nhi mở cửa phòng, có mùi hương như có như không bay vào trong mũi Triệu Lâm.
Sau khi đóng cửa phòng, Giang Tước Nhi tiếp tục nhớ lại: “Người phụ nữ kia cao khoảng 1m71, nặng khoảng... khoảng 60kg. Ở cái thời đại coi gầy là đẹp này, loại phụ nữ giống như cô ta thậm chí có hơi béo. Nhưng nếu xem từ góc độ thẩm mỹ bình thường, đôi chân dài nở nang không một chút mỡ thừa kia khi được phủ thêm đôi tất đen, lại từ tròn trịa trở nên thon gọn vừa phải, phối thêm với đôi giày cao gót màu đen đế đỏ kia... Tôi không biết lúc nấy anh có để ý đến chiếc mông giống như quả đào, chỉ cần bóp một cái là sẽ có nước chảy ra kia của cô ta hay không... Thật sự là quyến rũ chết người!”
Giang Tước Nhi nghiêm túc đánh giá. Lúc nói chuyện, cô ta còn không quên quay đầu lại nhìn một cái.
Nghe lời miêu tả của cô ta, cộng thêm mùi thơm lạ lùng như có như không trên người Giang Tước Nhi, Triệu Lâm cũng không nhịn được bắt đầu nhớ lại người phụ nữ xinh đẹp lúc nấy...
Lúc nãy trên đường đi, anh vẫn luôn nghĩ phải nói chuyện thế nào với Giang Tước Nhi, vậy nên chưa từng để ý đến người phụ nữ kia.
Giang Tước Nhi ngồi xuống chiếc ghế sô pha mềm mại trong phòng khách, đôi chân xinh đẹp tự nhiên mà duỗi ra, bắt chéo lại, ngón chân cái hoàn mỹ hơi rụt lại, dường như đang cào ngứa lòng người.
Cô ta nằm dựa trên sô pha, tiếp tục nói: “Dáng người cô ta vốn dĩ rất có sức hút, khuôn mặt lại là khuôn mặt trứng ngỗng. Những năm tháng thiếu nữ, dáng vẻ mềm yếu ngây ngô của cô ta chắc chắn đã từng khiến nhiều người nảy sinh ý muốn bảo vệ. Có điều, hiện giờ cô ta ba mươi bốn ba mươi lăm tuổi, tuy rằng khuôn mặt chỉ nhuốm một ít sương gió, nhưng mà khi có trang điểm thêm vào... Anh biết tôi cảm nhận được gì không?”
Lúc nói chuyện, Giang Tước Nhi nhìn về phía Triệu Lâm với ánh mắt phấn khích, như là phát hiện ra một bí mật to lớn gì đó.
Triệu Lâm không nhịn được lướt nhanh qua đôi chân và cổ áo cô ta, rồi lập tức cúi đầu hỏi: “Cảm nhận được cái gì?”
“Điên cuồng!” Trên mặt Giang Tước Nhi hiện lên ý cười xấu xa.
Triệu Lâm nhíu mày ngẩng đầu nhìn về phía cô ta.
“Anh đừng ngạc nhiên, mỗi người đều có d*c vọng của riêng mình. Anh đừng tưởng trên thế giới này, chỉ có đàn ông các anh mới là động vật tự hỏi bằng nửa người dưới. Thật ra ai cũng giống nhau cả thôi.” Giang Tước Nhi cười nói.
“Dường như cô rất có kinh nghiệm.” Triệu Lâm nói.
“Cũng thường thôi, tôi chỉ ngủ với hơn mười người phụ nữ thôi mà.” Giang Tước Nhi nằm dựa trên sô pha. Lúc nói những lời kia, trong mắt cô ta sóng sánh nước, đôi môi đỏ mọng hơi hé mở, phối với áo ngủ cổ áo rộng thùng thình và đôi chân hoàn mỹ không chút tì vết...
Giang Tước Nhi đâu còn dáng vẻ cô giáo đứng đắn ở ban ngày nữa?
Thật sự là một người khác hoàn toàn!
Triệu Lâm có chút không thích ứng với sự tương phản cực kì lớn của cô ta. Hơn nữa, anh cảm thấy thân thể của mình...
Có chút xao động!
Đây là chuyện bình thường. Anh mới hơn hai mươi tuổi, đang ở cái tuổi tinh lực tràn đầy.
Giang Tước Nhi thấy Triệu Lâm không đáp thì nói tiếp với giọng điệu quyến rũ.
“Anh biết chúng ta có hôn thư hay không?” Giang Tước Nhi hỏi.
“Biết.” Triệu Lâm gật đầu.
“Trước khi gặp anh, từng có rất nhiều người thích tôi, đàn ông, phụ nữ, đủ loại người hết. Có điều... tôi chỉ chấp nhận phụ nữ chịu nghe lời tôi thôi. Anh biết tại sao không?” Giang Tước Nhi nhẹ giọng hỏi.
Triệu Lâm nhéo nhéo giữa mày, nhắm mắt lại, có chút khó chịu.
“Bởi vì tôi là vị hôn thê của anh. Trước khi hoàn thành hôn ước, thân thể của tôi chỉ có thể thuộc về anh thôi.” Dứt lời, Giang Tước Nhi từ từ đứng dậy, tự nhiên mà cởi hai nút váy ngủ màu trắng trên người mình.
Chiếc váy ngủ màu trắng kia cứ thế mà rơi xuống mặt đất.
Thân thể xinh đẹp hơn cả tranh sơn dầu phương tây lẳng lặng hiện ra.
Thân thể Giang Tước Nhi không có một chút mỡ thừa, giống như là một tác phẩm nghệ thuật, dáng người cân đối, vừa phải, nhiều thêm là béo, ít đi là gầy.
So với vòng eo nhỏ chỉ dùng một tay là có thể ôm hết và đôi chân thon dài đầy đặn, thì phần trên thân thể như một kèn lệnh đánh thức d*c vọng của động vật.
Cô ta bước chân nhẹ nhàng, gây ra tiếng vang rất nhỏ.
Triệu Lâm vẫn luôn nhéo mày mình, hô hấp hơi dồn dập, cơ bản là không biết chuyện gì đang xảy ra trước mắt mình.
Lúc này, thân thể bạch ngọc ấm áp nhuốm màu đỏ thắm nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh anh.
Triệu Lâm cảm nhận được.