Khuôn mặt lạnh như băng của Trần Cửu Kỳ không nhịn được nhếch miệng cười.
Triệu Lâm đỡ lấy trán mình, làm như không nghe thấy gì, không nhìn thấy gì.
Thật là xấu hổ đến mức có thể dùng ngón chân có thể làm một căn nhà có ba phòng ngủ một phòng khách biến mất.
Cũng vừa lúc đó, Kiều Phương nhận được một cuộc điện thoại. Là Kiều Hãn gọi tới. “Chị, chị có khỏe không?”, Kiều Hãn hỏi
“Vẫn khoẻ, lúc này trên đường đến nhà họ Trần, Long Tượng và Cửu Kỳ đều ngồi cạnh chị”. Kiều Phương nói.
“Vậy, chị qua bên kia tốt hơn, ít nhất bọn họ có thể nói chuyện với chị”. Kiều Hãn không hề bài xích chuyện này.
“Em đừng lo lắng quá, chỉ là một vở hài kịch thôi, cứ để nó kết thúc như vậy đi”. Kiều Phương nhẹ giọng mở miệng, trong lời nói có hàm ý.
Triệu Lâm, Trần Long Tượng, Trần Cửu Kỳ nghe thấy những lời này, không hẹn mà hô hấp cùng chậm lại.
Triệu Lâm hiểu được, đây là một loại thỏa hiệp mà mẹ mình không muốn chuyện bé xé ra to.
Kiều Hãn ở đầu dây bên kia im lặng. Ông ấy không trả lời. Rất lâu sau đó.
Kiều Hãn mới mở miệng nói: “Em sẽ xử lý một cách bình thường, chị không cần lo lắng”.
“Tiểu Hãn, em phải nghe lời chị”. Kiều Phương nhẹ giọng nói. Câu nói vừa rồi của bà ấy là phát ra từ nội tâm. Bởi vì bà ấy biết quá rõ về tính cách của Kiều Hãn.
Nếu như không để đối phương nhẹ tay chút, không chừng sẽ gây ra những sóng gió cực lớn cho cả hai nhà.
“Vâng”. Kiều Hãn bình tĩnh đáp một tiếng, lập tức lại nói: “Giúp em chuyển lời tới hai anh em nhà Trần, qua một khoảng thời gian nữa, em sẽ đến nhà bọn họ hỏi thăm".
“Không phải các em đang bận việc ở nước ngoài sao?”, Kiều Phương nghe ra ý ông ấy muốn về nước.
“Chuyện bên này đã xử lý gần như sắp xong rồi, chờ sau khi thu xếp xong, em về nhà một chuyến, sẽ đến tìm chị sau”. Kiều Hãn nói
“Ừ, trong nhà có rất nhiều chuyện đều cần em đến xử lý, chị ở bên này hết thảy đều tốt”. Kiều Phương lại bổ sung thêm một câu.
Kiều Hãn đang ở tuổi trung niên, lại ở vị trí quan trọng của nhà họ Kiều.
Nếu như lúc này ông ấy phạm phải sai lầm, sẽ cực kỳ dễ dàng gặp phải đả kích không nhỏ đối với cuộc sống của ông ấy.
Bà ấy bởi vì có Triệu Lâm ở bên cạnh, có mấy lời không tiện nói quá rõ ràng. Chờ cúp điện thoại.
Kiều Phương nói một câu mình đã hơi mệt, sau khi chợp mắt một lúc trong xe thì bên trong xe đã rơi vào sự trầm lặng không tiếng động.
Ba người Triệu Lâm, Trần Long Tượng và Trần Cửu Kỳ liếc nhau, không ai mở miệng.
Triệu Lâm ôn hoà nhã nhặn.
Anh đoán hai anh em nhà họ Trần biết hung thủ phía sau chuyện này rốt cuộc là ai.
Nhưng anh không vội vã muốn biết câu trả lời ngay bây giờ.
Đoàng!
Sắc trời bên ngoài cửa sổ xe thay đổi, mưa to như trút nước, sấm sét ầm ầm.
Vốn dĩ trời ban đêm vẫn rất đẹp, đột nhiên, nói thay đổi liền thay đổi.
Triệu Lâm nhìn nước mưa cuồn cuộn rơi xuống, xoa mi tâm của mình một chút, tuy rằng thần sắc mệt mỏi, nhưng anh vẫn đang tự hỏi tiếp theo nên xử lý như thế nào.
Có lẽ vấn đề trước mắt rất phiền phức.
Nhưng tuyệt đối không thể vì cảm thấy phiền mà bỏ mặc.
Bởi vì nó liên quan đến tính mạng của mình và mẹ.
Một lúc lâu sau
Triệu Lâm thở hắt ra.
Bây giờ anh có ba việc khẩn cấp nhất.
1, Phải nhanh chóng xử lý căn bệnh của Lý Diệu Diệu, nếu không, kéo dài hơn nữa thì về sau không biết sẽ xảy ra chuyện gì kỳ lạ nữa.
2, Cổ trùng của ông cụ Trần cũng phải nhanh chóng giải hết.
Bây giờ anh đang đối mặt với hung thủ phía sau màn ám sát mẹ mình, có thể cũng phải đối mặt với người chơi cổ trùng đã âm thầm dung cổ trùng ám sát ông lão Trần.
3, Có lẽ anh phải từ chức rời khỏi bệnh viện...
Sát thủ đã ám sát mẹ rồi vậy thì tuyệt đối không có khả năng chỉ ám sát bà ấy, có lẽ còn có cả mình nữa.
Triệu Lâm nghĩ tới đây, vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt càng đậm hơn. Anh cảm thấy mình có hơi phụ lòng Lăng Nhạn Nam. Bởi vì đối phương đã giúp mình quá nhiều!
Vốn dĩ hai bên theo như thoả thuận thì tuần này muốn mời cô ấy đến nhà mình ăn cơm và thứ hai tuần sau đi tham gia hội chuẩn ở nông thôn.
Đây đều là cơ hội mà Lăng Nhạn Nam đã phải tốn rất nhiều công sức và ân tình mới có thể giúp mình có được.