Triệu Lâm nghe thấy đề nghị này thì sắc mặt dịu lại.
Tê Đại Khí tiếp tục nói: “Tê Nguyên là con của tôi, là tôi không biết cách dạy con nên mới để nó biến thành kiểu cứng đầu ngang ngược thế này, tôi nhận sail”
Tê Đại Khí nói xong, ngay trước mặt Triệu Lâm, ông ấy năm lấy ngón út tay phải.
Rắc! Tề Đại Khí trực tiếp bẻ gãy nó.
Tẽ Nguyên và đầu trọc cùng những người khác thấy cảnh này thì chỉ thấy chỗ ngón tay truyền tới cảm giác đau đớn.
Triệu Lâm cũng co rút khoé miệng. Đúng là tàn nhẫn! Tê Đại Khí đúng là kẻ tàn nhẫn!
“Bố... bố làm gì vậy?”.
Tê Nguyên thấy cảnh này thì đau đớn hét lên, anh ta khóc nhìn cảnh này.
Cho tới hiện tại, Tê Nguyên mới hiểu mình đã phạm phải sai lầm thế nào.
Tê Đại Khí nhịn đau, đánh gấy chân Tề Nguyên, nói với Triệu Lâm: “Tôi sẽ cấm túc thằng nhóc này một năm, chặn hết mọi nguồn cung tiền bạc của nó!
Đồng thời điều tra lại những tội lỗi ngày xưa, đền bù được thì sẽ bồi thường. Không thể bồi thường thì dù là tống nó vào tù, tôi cũng làm!”
“Cậu Triệu, cậu thấy cách xử lý này có được chưa?”, sắc mặt Tề Đại Khí trắng nhách, giọng nói vẫn hùng hồn như cũ.
Trong phòng, trừ Tề Đại Khí, đầu trọc và đám người định bắt Triệu Lâm đã khiếp sợ tới mức chấn động.
“Bọn họ thì sao?”, Triệu Lâm chỉ về phía đám người đầu trọc đang quỳ trên đất không xa.
Tê Nguyên sai, chẳng lẽ không sai?
Nhất là tên đầu trọc kia, thường ngày chắc chắn không thiếu vẽ đường cho hươu chạy.
Còn về đám người luyện võ này thì càng không phải loại tốt lành, chỉ cần xét việc họ nghe theo Tê Nguyên tấn công mình thì chứng tỏ họ chẳng có đạo đức gì.
Hôm nay may mà gặp anh. Nếu đổi lại là người bình thường, đám người này là thủ phạm và đồng loã rồi.
“Đầu trọc là người hầu trong nhà, hắn phạm lỗi, không chỉ Tê Nguyên mà hắn cũng không thể thoát! Đánh gãy một chân rồi đưa đi chữa, tôi trả tiền!”
“Còn về đám người luyện võ kia... họ là người ngoài, lấy tiền làm việc, vào giang hồ thì phải gánh vác nguy hiểm từ nơi này, đánh họ một trận cho nhờ đời, cậu thấy sao?”
Tê Đại Khí cân nhắc một chút rồi nói.
“Cứ giải quyết thế đi!”, Triệu Lâm hài lòng rồi.
Dù đám người luyện võ kia có tội nhưng tội không đáng chết.
Hôm nay coi như là bài học cho họ, để sau này không còn dám tiếp tục làm bậy nữa.
Đầu trọc và đám người nghe thế thì mặt tái mét, trong mắt chỉ còn sợ hãi, nhưng trong lòng đã thở phào.
Trừng phạt như vậy cũng nằm trong dự đoán rồi.
Triệu Lâm gật đầu, chuyện của Tề Nguyên coi như tạm thời kết thúc nhưng trong lòng anh vẫn có chút hoài nghi.
Đến bây giờ, Triệu Lâm vẫn không rõ tại sao lại có người tới để ám sát mẹ mình?
Trước giờ mẹ anh là người hiền hoà, nói chuyện với ai cũng nhỏ nhẹ từ tốn. Triệu Lâm nhớ lại mấy chục năm qua, gần như mẹ chẳng cãi nhau với ai. Dù là gặp phải kẻ cực kỳ ngu dốt thì cùng lắm là coi thường mà thôi.
Về phần công việc, trừ dạy học, mẹ còn giúp đỡ học sinh nghèo, không hề có vụ lợi như để thăng chức gì đó.
Chứ theo số năm giảng dạy thì mẹ anh nên thành lãnh đạo trong trường từ lâu rồi.
Nhưng mẹ thích dạy học nên luôn nhường cơ hội cho người khác, điều này khiến cho các lãnh đạo luôn khá nhiệt tình trong việc xử lý vấn đề của bà ấy.
Trong lòng suy nghĩ không ngừng, Triệu Lâm bỗng nghĩ tới một điều... Gia thế của mẹ không hề đơn giản như mẹ đã kể và mình thấy.
Nếu mẹ chỉ là một người bình thường.
Cậu Kiều Hãn của anh sao có thể được Tề Đại Khí gọi là “Long Tôn”? Triệu Lâm có thể nhận thấy được gì đó nhưng còn cần xác nhận.
Khi Triệu Lâm đang tự hỏi.
Điện thoại của Tề Đại Khí vang lên.
Ông ấy thấy người gọi là người được sắp xếp bảo vệ Kiều Phương thì trong lòng bất an.
Điện thoại được nghe, trong đó vang lên giọng nói sốt sắng.