“Bố, chính là nó!” “Nó đã bắt cóc con, còn muốn giết con nữa!” “Các anh còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau động thủ đi, bắt anh ta lại cho tôi!”
Sau khi Tê Nguyên nhìn thấy viện binh của mình đã đến, cả người có hơi điên cuồng.
Một tiếng này, anh ta đã đè nén cảm xúc của bản thân mình quá nhiều.
Anh ta không lúc nào là không muốn băm Triệu Lâm thành trăm mảnh, nhưng hết lần này tới lần khác chỉ có thể đứng đó run lẩy bẩy.
Ngay bây giờ!
Cuối cùng thì anh ta đã có thể thực hiện được suy nghĩ của mình. Trong phòng, âm thanh điên cuồng cứ mãi quanh quẩn ở đó.
Triệu Lâm không để ý tới đối phương, mà nhìn chăm chú vào Tề Đại Khí.
Anh căn bản không tin tên Tê Nguyên chỉ dựa vào thực lực của mình mà có thể sắp xếp người đi hãm hại mẹ của mình!
Anh ta chắc chắn là đã vận dụng sức mạnh trong nhà!
Ai nắm giữ “sức mạnh” của nhà họ Tề?
Đương nhiên là Tề Đại Khí ở trước mắt!
Phần lớn những tên thủ hạ của nhà họ Tề khi nghe thấy lời của Tê Nguyên, sắc mặt bọn họ không hề thay đổi, nhưng toàn bộ ánh mắt đều nhìn về phía Tê Đại Khí.
Bọn họ là người của Tề Đại Khí.
Không phải người của Tê Nguyên, Tề Đại Khí không mở miệng, bọn họ cũng sẽ không nhúc nhích.
Trong nháy mắt Tề Đại Khí tiến vào trong phòng, trái Tim như chìm xuống đáy thung lũng.
Cuối cùng cũng xuất hiện tình huống xấu nhất trong dự liệu của anh ta.
Tê Đại Khí đi từng bước về phía trước.
Tê Nguyên nhìn thấy bố mình đi về phía bản thân, khóc rống lên không thôi, giống như cục cưng bị bắt nạt ở nhà trẻ, anh ta muốn ôm lấy chân Tề Đại Khí khóc lóc một trận.
Tên đầu trọc cách đó không xa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này, khóe miệng như có sự vui sướng khó mà có thể kiềm chế được.
Tên điên này cuối cùng cũng đã được giải quyết!
Nhìn thấy anh ta còn kiêu ngạo thế nào.
Cũng đúng lúc đó, đột nhiên xảy ra một cảnh tượng.
Phanh!
Tê Đại Khí nâng chân lên, đột nhiên đá mạnh vào mặt Tề Nguyên. Tê Nguyên bay ra ngoài.
Triệu Lâm nhìn thấy cảnh tượng như vậy, lông mày nhíu lại theo bản năng, ánh mắt khó hiểu nhìn về phía Tề Đại Khí, giống như đang hỏi, đây là có ý gì vậy?
Vốn dĩ trên mặt còn mang vẻ mừng rỡ, nụ cười trên khuôn mặt không khỏi ngưng lại.
Sau khi Tê Nguyên bị đá ra xa mấy mét, răng hàm sau cũng bay ra, sắc mặt của anh khó có thể tin được.
“Bố... sao bố lại đánh con?” Tê Nguyên không hiểu, bố mình tới đây không phải nên cứu lấy mình sao? Nhưng sao lại biến thành như thế này?
Tề Đại Khí không để ý tới Tê Nguyên, mà nhìn về phía Triệu Lâm, ánh mắt hai người bất ngờ nhìn nhau.
Tề Đại Khí nói: “Cậu Triệu, vừa rồi chúng ta có nói chuyện điện thoại với nhau, tôi là Thanh Kiếm!”
Đợi ông ấy nói xong, Tê Đại Khí hơi cúi người với Triệu Lâm, hành lễ. Người của Tề Đại Khí theo sát phía sau.
Trong phòng, ngoại trừ Triệu Lâm, tất cả những người còn lại đều cúi người hành lễ với Triệu Lâm.
Cảnh tượng kỳ quái như vậy khiến đám người Tê Nguyên gần như choáng váng.