Khách sạn Hoa Nam là một khách sạn cao cấp gần biên giới Trung Châu thị. Khách sạn không lớn lắm, nhưng phòng nào cũng được xây dựng theo quy cách phòng tổng thống.
Nhà họ Tề có cổ phần trong khách sạn.
Sau khi xác nhận Triệu Lâm hoàn toàn thất thố ở đầu bên kia điện thoại, Tả Nguyên cảm thấy cực kì sung sướng.
Vài tên cấp dưới của anh ta đứng một bên đợi tin tức. _
Tê Nguyên ngẩng đầu nhìn bọn họ, cười ha hả nói: “Thành công rồi
“Vậy chúng ta cứ làm theo kế hoạch?” Đầu trọc cũng vui mừng, con cá cắn câu rồi.
“Đi thôi, đi xác nhận lại với Lữ Nam Nam, để tránh lát nữa cô ta ra vấn đề gì khác nữa.” Tê Nguyên đứng dậy, đi từ phòng 301 của mình qua phòng 302.
Phòng 303 cũng mở cửa phòng, bên trong có vài người cao to thô kệch, nhìn là biết chính là người biết võ.
“Cốc cốc!” Tê Nguyên nhẹ nhàng gõ cửa.
“Ai vậy?”
Trong phòng 302 truyền đến giọng nói của Lữ Nam Nam. “Nam Nam, là tôi.” T8 Nguyên dịu dàng nói.
Cửa phòng mở ra, Lữ Nam Nam mặc bộ đồ ngủ ren trắng, dường như mới vừa tắm xong, trên làn da trắng nõn vương vài giọt nước, tỏa ra mùi hương mê người.
“Anh Tề có chuyện gì hả?” Lữ Nam Nam cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào anh ta, nhẹ giọng hỏi.
Tẽ Nguyên và đám cấp dưới của anh ta thấy cách ăn mặc và dáng vẻ của Lữ Nam Nam thì không nhịn được dấy lên lửa nóng.
Tê Nguyên cố nén cơn xao động trong lòng, ra vẻ dịu dàng nói: “Lát nữa Triệu Lâm sẽ tới. Cô còn nhớ những lời tôi nói với cô không?”
“Nhớ... nhớ rồi” Lữ Nam Nam gật đầu, trên mặt hiện lên vẻ hồng hào, dường như đề nghị của đối phương khiến cô ta có chút ngại ngùng.
“Đừng ngại ngùng, hai người quen nhau lâu rồi, chờ khi hai người vào phòng, củi khô bốc lửa, bất cứ ân oán thù hận gì của trước kia đều sẽ được xóa bỏ hết
thôi.” Tê Nguyên dỗ cô ta.
“Tôi chỉ hi vọng anh ấy có thể tha thứ cho tôi, chứ không dám hi vọng xa vời gì khác.” Ánh mắt Lữ Nam Nam ảm đạm hơn vài phần.
“Lát nữa anh ta sẽ đến. Chờ lúc anh ta gõ cửa, cô nhất định phải ôm lấy anh †a. Đây chính là cơ hội cuối cùng của cô đấy.” Tê Nguyên nói.
“Ừ ừ!” Lữ Nam Nam gật đầu.
“Đóng cửa lại đi.” Tê Nguyên nói, tầm mắt lại không nhịn được lướt một vòng trên người đối phương.
Lữ Nam Nam gật đầu, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Sau khi cửa phòng đóng lại, Tê Nguyên và đám cấp dưới cùng nhìn nhau.
Đầu trọc vừa định nói chuyện thì thấy Tê Nguyên đặt ngón tay lên miệng ý bảo im lặng rồi quay về phòng 301.
Khi cửa phòng 301 vừa đóng lại, đầu trọc sốt ruột nói: “Anh Nguyên, cô nàng kia không tệ lắm, anh không nghĩ nghĩ thử xem?”
“Đúng là không tệ, vậy mà trước đó tôi không phát hiện ra, cái dáng vẻ mềm yếu đáng thương kết hợp với bộ váy kia khiến lòng tôi hơi ngứa ngáy.” Trong mắt Tề Nguyên hiện lên vẻ h@m muốn.
Đầu trọc đang định nói theo thì Tê Nguyên xua tay nói: “Bỏ đi, bây giờ cô ta chính là nửa tên ngu ngốc, nếu muốn làm cô ta thì có nhiều thủ đoạn lắm.”
Tê Nguyên ngẩng đầu hỏi: “Bố trí máy ảnh hết chưa?”
Đầu trọc vội vàng trả lời: “Chuẩn bị xong hết rồi, tất cả đều là máy ảnh độ phân giải cao.”
“Ừ, lát nữa nhất định phải canh chụp cảnh Triệu Lâm và Lữ Nam Nam ôm nhau rồi đi rửa ảnh càng nhanh càng tốt!” Khuôn mặt Tề Nguyên có vẻ dữ tợn.
“Anh yên tâm, sẽ gửi ảnh chụp cho anh trước nhất.” Cấp dưới của đầu trọc lên tiếng.
“Ừ, đi dặn mấy người biết võ kia ra tay có chừng mực một chút, đừng làm ra mạng người, chỉ cần đè anh ta lại để tôi nhục nhã từ từ là được rồi." Nói đến đây, trên mặt Tê Nguyên hiện lên vẻ dữ tợn.
Hôm nay anh ta muốn giết người tru tâm!
Chờ khi dạy dỗ xong Triệu Lâm, anh ta sẽ gửi ảnh chụp Lữ Nam Nam quỳ cầu xin Triệu Lâm cho tất cả người thân bạn bè của Triệu Lâm.