Ánh mắt của Lý Sơ Ảnh không nhịn được nhìn Giang Tước Nhi thêm vài lần!
Lý Sơ Ảnh thân được gọi là hoa đán của thành phố Trung Châu, tuy rằng rất ít khi kiêu ngạo về “Tướng mạo” của mình, nhưng khi gặp được bất kì người phụ nữ nào thì trong lòng luôn không tự chủ được mà tự so sánh.
Không phải cô ấy chưa từng gặp qua người có nhan sắc xinh đẹp hơn mình.
Những cô gái kia không phải là cách ăn mặc và phối đồ phụ kiện khác cô một chút.
Hoặc là khí chất kém hơn một chút. Hoặc là ngoại hình kém một chút.
Không thì đối phương là con của một mỹ nhân, không bằng sự xinh đẹp kiều diễm của cô ấy bây giờ.
Nhưng Giang Tước Nhi ở trước mắt lại khác, cặp đùi thon gọn đẹp đế của đối phương, hiện ra dáng người rất đẹp, cách ăn mặc đơn giản khiến cho khí chất được nâng tầm, làn da trắng như tuyết không tỳ vết, kèm theo một nụ cười lộ ra chiếc răng khểnh mang tính biểu tượng, cho dù cô ấy có là một người con gái khi nhìn thấy, cũng cảm thấy đối phương cực kì xinh đẹp.
Không hề thua kém về bất kì phương diện nào khi so sánh với sắc đẹp của mình!
Lý Sơ Ảnh đang nhìn Giang Tước Nhi, Giang Tước Nhi cũng nhìn thấy cô ấy.
Trong lòng hai người này như thể đều đang có cùng một suy nghĩ, đó chính
Sao cô ấy lại ở nhà họ Triệu?
“Cô ấy và Triệu Lâm đã là quan hệ người yêu rồi sao?”, Giang Tước Nhi nhớ lại cuộc đối thoại giữa Lý Sơ Ảnh và Triệu Lâm vào buổi trưa hôm nay, giờ lại gặp nhau ở đây, trong lòng không nhịn được thầm nghĩ.
Lý Sơ Ảnh còn đang cau mày suy nghĩ rốt cuộc đã gặp Giang Tước Nhi ở đâu.
“Ai da, là cháu đó nha, dì nhớ rõ cháu! Cháu.... cháu họ Lý đúng không?”, Kiều Phương thấy Lý Sơ Ảnh từ trong toilet đi ra, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc này
đầu tiên là ngẩn ra, sau đó lại ngay lập tức cười một cách cực kì nhiệt tình.
Bà ấy thân là chủ nhà tiếp đãi khách thì đương nhiên phải nhiệt tình, đây cũng là một phần lễ nghi.
Ánh mắt Kiều Phương cũng nhanh chóng lướt qua cổ của Lý Sơ Ảnh.
Bà ấy nhớ rõ lần trước khi đối phương tới nhà mình, là đeo Địa Hải Chi Tâm tới đây.
Sau khi Triệu Lâm lau nước trên lên tạp dề bèn đi ra giới thiệu: “Mẹ, người ta tên là Lý Sơ Ảnh, người lần trước gọi con đi ăn cơm và đi trượt tuyết đớ”.
Anh vừa dứt lời, ánh mắt cũng rơi vào trên người Giang Tước Nhi.
“Hả?”, Triệu Lâm nhướng mày, đây không phải là cô giáo bị mù đường sáng nay gặp ở bệnh viện kia sao?
Cô ấy lại là đồng nghiệp của mẹ mình?
“A?”, Giang Tước Nhi nhìn thấy anh thì “Hai mắt tỏa sáng”, biểu cảm “kinh ngạc”
“Phản ứng này của hai người là sao? Chẳng lẽ hai người đã từng gặp nhau rồi sao?”, Kiều Phương cười hỏi.
“Dì ơi, dì còn nhớ người bác sĩ tốt bụng mà hôm nay con nói với dì ở trường không, chính là anh ấy”, Giang Tước Nhi nhìn về phía bà ấy, vui mừng nói.
“Kiều Phương lộ vẻ kinh ngạc, lập tức giới thiệu với Triệu Lâm: “Đây là Tiểu Giang là đồng nghiệp của mẹ, dạy cùng lớp với mẹ, thuê nhà ở ngay căn nhà bên trái nhà của chúng ta”.
“Ách.....”. Triệu Lâm không nhịn được nhìn Giang Tước Nhi một cái.
“Tôi tên là Giang Oanh Oanh, gọi tôi Oanh Oanh là được”. Giang Tước Nhi cười mở miệng, lộ ra chiếc răng khểnh.
“Xin chào, tôi tên là Triệu Lâm...”. Triệu Lâm vẫn có chút mơ hồ. Đây...
Quả thật có hơi trùng hợp!
Buổi sáng vừa mới gặp Giang Tước Nhi, đối phương lại là đồng nghiệp mới của mẹ mình, lại còn là hàng xóm mới của nhà bọn họ nữa?
Đúng là mẹ Xảo Xảo sinh ra Xảo Xảo đặt tên cho Xảo Xảo là Xảo Xảo. Lý Sơ Ảnh đứng ở bên cạnh, có chút xấu hổ.
Mình vừa tới nhà Triệu Lâm thăm hỏi, mẹ của đối phương lại dẫn một “đồng nghiệp trẻ tuổi” về.