Lý Sơ Ảnh cũng không có ý kiến gì với chuyện này, dù sao cô ấy chọn ba món, Triệu Lâm đã phê duyệt hai món, điều này đã rất tốt rồi!
Lý Sơ Ảnh để bày tỏ sự lễ phép khi lần đầu tiên đến nhà chơi, còn cố ý mua một ít hoa quả.
Đợi đến khi hai người bọn họ đi về nhà, Triệu Lâm mới phát hiện mẹ lại không ở nhà? Sau khi anh để đồ ở phòng bếp xong bèn gọi điện thoại cho mẹ, nói chuyện với nhau một hồi mới biết được, hoá ra buổi trưa sau khi tâm trạng của mẹ đã tốt hơn một chút đã lại đi đến trường học tiếp tục làm việc, lúc này đang trên đường về nhà.
Triệu Lâm nghe thấy tâm trạng của mẹ ở đầu dây bên khá tốt, dặn dò một câu chú ý an toàn rồi mới bắt đầu bắt tay vào việc.
Lý Sơ Ảnh đi lên chủ động hỏi mình cần phải làm gì.
“Ngồi ở chỗ đó, làm việc vặt đi”. Triệu Lâm chỉ vào chiếc sô pha nhỏ trong phòng khách.
Lý Sơ Ảnh bị những lời này làm cho tức cười, cô muốn chứng minh giá trị của mình nên đã tự đề cử: “Tôi có thể giúp nhặt rau”.
Triệu Lâm lắc đầu nói: “Hai người cùng sơ chế sẽ quấy rầy đến tiết tấu nấu ăn của tôi”.
“Hôm nay nấu gì vậy?”, Lý Sơ Ảnh không có ý định ngồi “yên lặng chờ đợi” ở đó, như vậy rất không lễ phép, nếu không có gì để làm, không bằng nói chuyện với Triệu Lâm một lát.
“Ba mặn một canh, cà chua khoai tây hầm nạm bò, đậu hũ Ma Bà, thịt lợn xào, cộng thêm một món canh sườn ngô”. Triệu Lâm vừa rửa gạo xong, đổ vào trong nồi cơm điện thuận tay bấm nút nấu cơm, lại mở cửa sổ phòng bếp ra để thông gió.
Gió đêm hơi lạnh, vù vù thổi tới.
Lý Sơ Ảnh đi vào phòng khách lấy một quả quýt, vừa bóc, vừa nói: “Cơm anh nấu, sẽ không có những món ăn hắc ám gì đó chứ?”
“Nói nhảm”. Triệu Lâm nghe thấy đối phương nói xấu tài nấu nướng của mình, phản bác: “Cô có thể nói y thuật của tôi không tốt, nhưng tuyệt đối không thể nói †ôi nấu cơm không ngon”.
“Vậy nếu thật sự không ngon thì sao?” Lý Sơ Ảnh trêu anh.
“Vậy thì một bác sĩ như tôi đây, nhất định phải để cô kiểm tra lại lưỡi của mình xem xem vị giác của cô có phải đã xảy ra vấn đề gì rồi không!” Triệu Lâm trả lời
một cách giận dỗi.
“Ha ha ha”. Lý Sơ Ảnh cười đến mức run rẩy cả người, thuận tay tách hai miếng quýt đã bóc sẵn bón cho anh ăn.
Triệu Lâm ăn xong, mày không tự chủ nhíu lại, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại nhanh chóng nuốt xuống.
Lý Sơ Ảnh không nhận ra sự khác thường, cũng không ngẩng đầu lên hỏi: “Ngọt không?”
“Cực kì ngọt”. Môi Triệu Lâm mấp máy, cúi đầu, vẻ mặt kiềm nén. Lý Sơ Ảnh gật đầu, trực tiếp nhét hai miếng quýt vào miệng mình. Vừa mới cắn vào miếng quýt.
Vẻ mặt Lý Sơ Ảnh lập tức hiện lên sự thống khổ.
Triệu Lâm thấy cô ấy đã mắc mưu, mới mở vòi nước ra nhanh chóng súc miệng
“Đồ khốn kiếp nhà anh!”, Lý Sơ Ảnh như đeo một chiếc mặt nạ đau đớn, vừa mắng vừa đi ra khỏi phòng bếp, đi thẳng vào trong toilet.
Ngay đến khi Lý Sơ Ảnh vừa đi vào toilet.
Có người mở cửa đi vào, trong tay Kiều Phương cầm một bó hoa cẩm chướng, thay dép lê rồi cười nói: “Vào đi, không sao đâu”.
“Mẹ, mẹ về rồi?” Triệu Lâm nghe thấy động tĩnh thì thuận miệng hỏi. “Mẹ vừa mới nghe thấy trong phòng có tiếng người nói chuyện, có khách tới nhà chúng ta sao?”, Kiều Phương nhìn thấy đèn trong toilet sáng thì thuận miệng hỏi.
“Đúng vậy, bạn học của con tới nhà chúng ta ăn cơm, buổi tối làm ba món mặn một món canh”. Triệu Lâm quay lại phòng bếp.
“Con làm thêm một món đi, mẹ dẫn theo một đồng nghiệp về nhà chơi”. Kiều Phương cười nói.
“Đồng nghiệp?”, Triệu Lâm kinh ngạc, giọng nói cũng có chút kinh ngạc, Kiều Phương cũng không phải là kiểu người sẽ mời người khác về nhà chơi.
“Dì Kiều, không cần đâu, cháu... cháu vừa mới dọn đến, trong nhà còn chưa dọn dẹp nữa”. Một giọng nữ dịu dàng vang lên.
Triệu Lâm nghe thấy giọng nói này không nhịn được nhướng mày. Có chút quen thuộc...... Hình như đã từng nghe ở đâu đó rồi?
Cũng đúng lúc đó, Lý Sơ Ảnh vừa vặn đi từ trong toilet ra, đã nhìn thấy Kiều Phương ở phía đối diện.
“Chào dÌ...”. Lý Sơ Ảnh vừa chào hỏi xong, ánh mắt ngay lập tức rơi vào trên người cô gái ngọt ngào có khuôn mặt trái xoan mặc bộ vest màu kaki, để mái tóc ngắn ngang tai kia.