Triệu Lâm biết Lý Sơ Ảnh đang căng thẳng. Đôi chân ngọc thon dài kia của đối phương cũng phiếm hồng, ngón chân cái nhích tới nhích lui, dường như đang tỏ vẻ thấp thỏm bất an.
Ở đây tràn đầy mùi thơm quyến rũ, nồng đậm hơn ngay cửa gấp mười lần.
Triệu Lâm có thị lực rất tốt. Anh thậm chí có thể thấy được những giọt mồ hôi thơm đang tiết ra từ lỗ chân lông trên tai và trên cổ của Lý Sơ Ảnh.
“Đừng... đừng căng thẳng.” Triệu Lâm vốn định an ủi đối phương, nào ngờ mình lại nói lắp trước.
“Tôi không... căng thẳng.” Lý Sơ Ảnh đỏ mặt hơn nữa, cũng nói lắp theo Triệu Lâm.
“Tôi bắt đầu thi châm cho cô, cô nhớ nằm yên...” Triệu Lâm dặn dò một câu rồi vận chuyển Tam Thanh Công, mạnh mẽ áp chế lửa d*c vọng trong cơ thể mình, đồng thời lấy ngân châm ra định làm nhanh xong nhanh.
Dưới loại hoàn cảnh này, ở lâu thêm bất cứ một giây nào đều là sự tra tấn với mình.
Có điều, khi Triệu Lâm đâm một châm đầu tiên xuống...
“Ưm..” Lý Sơ Ảnh không nhịn được hừ nhỏ một tiếng.
Triệu Lâm nói: “Tối qua cô bị cảm lạnh, khí huyết hơi trì trệ, cô nhịn một chút đi”
“Vâng” Lý Sơ Ảnh vùi đầu xuống giường, nhỏ giọng đáp.
Khi Triệu Lâm đâm xuống châm thứ hai...
Lúc này, Lý Sơ Ảnh rên lên lớn hơn lúc nãy nữa.
“Cô đừng kêu bậy, nhịn chút đi.” Nghe tiếng kia, Triệu Lâm hơi đau đầu.
“Tôi... không nhịn được, có chút đau, còn có chút thoải mái nữa.” Giọng điệu Lý Sơ Ảnh mang theo một chút ấm ức.
Nghe vậy, Triệu Lâm không nhịn được chớp mắt. Cô vừa hình dung cái quỷ gì vậy?
Anh thầm lải nhải một câu, rồi nhanh chóng thi châm, định làm một hơi cho. xong.
Khoảng mười phút sau, Triệu Lâm cuối cùng cũng thoát khỏi cái địa ngục kia, vội vàng đi ra khỏi phòng khám.
Lý Sơ Ảnh đúng là một con hồ ly tinh
Cô nàng này trông rất ngoan ngoãn, nhưng tiếng rên khi ngân châm đâm vào cơ thể lại giống như dây câu hồn của đầu trâu mặt ngựa ở địa phủ.
May là cách âm trong phòng khám bệnh viện khá tốt, nếu không thì không biết sẽ xảy ra hiểu lầm gì nữa.
Một lát sau, Lý Sơ Ảnh mặc xong đồ, đỏ mặt đi ra ngoài.
“Anh không được nói chuyện vừa rồi với bất cứ ail” Lý Sơ Ảnh nói nhỏ như tiếng muỗi kêu, đôi mắt lại nhìn chằm chằm Triệu Lâm.
Xấu hổ quá đi mất!
Cô không dám tin rằng mình lại liên tục r3n rỉ như thế.
“Vừa rồi xảy ra chuyện gì hả?” Triệu Lâm hỏi lại.
Lý Sơ Ảnh thở nhẹ ra một hơi, gật đầu, trong lòng hối hận muốn chết.
Nếu biết trước Triệu Lâm sẽ chữa bệnh cho mình theo kiểu này thì đầu óc cô có vấn đề mới cố ý để lộ lưng vào buổi tối.
Có điều, qua buổi châm cứu của anh, cái cảm giác đau đớn sau lưng đúng là biến mất.
“Tối nay tôi mời anh ăn cơm, xem như là trả tiền khám bệnh cho anh.” Lý Sơ Ảnh quay đầu nhìn anh, nhẹ giọng mời.
Đây mới là mục đích thật sự của cô khi đến bệnh viện vào hôm nay.
“Tối nay không được, tôi đã hứa với mẹ tôi là ăn cơm cùng bà ấy.” Triệu Lâm giải thích.
Rõ ràng là mẹ mình có tâm sự gì đó, mình phải ở bên bà ấy mới được. Nghe câu trả lời như vậy, Lý Sơ Ảnh cũng không biết nên nói thế nào. Nếu Triệu Lâm dùng lý do khác thì cô còn có thể thuyết phục anh. Nhưng mà đối phương muốn ở cùng mẹ thì phải nói thế nào nữa? “Được rồi.” Trong mắt Lý Sơ Ảnh hiện lên vẻ mất mát.
Cô vốn tưởng rằng hôm nay sẽ được ở bên cạnh Triệu Lâm lâu một chút, ăn cơm xong thì đi dạo gì gì đó.
Nhưng hiện thực luôn khiến người ta khó mà đề phòng.
Triệu Lâm hỏi: “Có điều, nếu cô không để ý thì tối nay có thể đi nhà tôi ăn cơm, tôi là người nấu cơm.”
Lý Sơ Ảnh đang suy nghĩ có nên chào tạm biệt Triệu Lâm hay không thì chợt nghe được đề nghị của anh. Cô lập tức ngẩng đầu lên nhìn anh.
“Vậy có tiện hay không?” Đối với lời mời bất ngờ kia, Lý Sơ Ảnh vừa thấp thỏm lại vừa vui mừng.