Tê Nguyên không hề biết là mình đã bị người ta theo dõi. Hai vị nhiếp ảnh gia thấy bóng dáng kiên quyết bỏ đi của Triệu Lâm thì sắc mặt đều trở nên khó coi. Bọn họ tưởng rằng Lữ Nam Nam có thể ôm cả người
Triệu Lâm hoặc là quỳ xuống ôm chân Triệu Lâm.
Nhưng cái cảnh kia lại không xảy ra, hai bên thậm chí còn không có tiếp xúc tứ chỉ, khác hoàn toàn với hình ảnh trong tưởng tượng của Tê Nguyên.
“Anh Tề, anh cũng thấy mà, hai người kia... thật sự không hề có tiếp xúc thân thể.” Nhiếp ảnh gia căng da đầu nói.
Tẽ Nguyên tức giận đến mức mặt mày nhăn nhó. Anh ta chửi ầm lên: “Lữ Nam Nam là cát hả? Ngay cả ôm một người cũng không ôm được, thật sự là ngu hết nói nổi!”
Hai nhiếp ảnh gia thấy anh ta đổ hết sai lầm lên người Lữ Nam Nam thì ăn ý nhìn nhau một cái rồi thở dài.
“Anh đừng tức giận, ít nhất tôi cũng chụp được một tấm ảnh, anh xem thử đi.” Nhiếp ảnh gia tựa như muốn tranh công mà chủ động đưa máy ảnh ra.
Trên màn hình là hình ảnh Lữ Nam Nam quỳ trên đất gào khóc, xa xa là bóng lưng dứt khoát bỏ đi của Triệu Lâm,
Cả bức ảnh cực kì sinh động, nhà gái cực kì đau bưồn quỳ xuống để kéo lại mối tình, còn nhà trai thì nhãn tâm bỏ đi chỉ để lại bóng dáng.
Tê Nguyên nhíu mày.
Nhiếp ảnh gia thấy anh ta không hiểu thì nhẹ giọng nói: “Bức ảnh này có hai ý nghĩa.”
“Nói thử xem.” Tề Nguyên gật đầu.
“Nếu tính theo nghĩa tốt thì nhà gái phạm sai lầm cực kì nghiêm trọng, nhà trai tuyệt đối sẽ không tha thứ.” Nhiếp ảnh gia giải thích.
“Nếu tính theo nghĩa xấu thì sao?” Tê Nguyên không kiên nhẫn cắt ngang lời nhiếp ảnh gia, hiển nhiên là không vừa lòng đáp án dẫn đường kia.
“Muốn có nghĩa xấu đến mức cao nhất?” Nhiếp ảnh gia thử hỏi.
“Đúng vậy! Chỉ cần anh có thể nghĩ ra cách hay thì tôi sẽ cho anh thêm tiền.” Tê Nguyên nói.
Nhiếp ảnh gia nghĩ nghĩ nói: “Nhà trai câu được bạch phú mỹ, vứt bỏ bạn gái cũ đang mang thai, bạn gái cũ vì níu kéo nên quỳ xuống cầu xin, nhưng mà nhà trai vẫn nhẫn tâm bỏ đi?”
Trước mắt Tê Nguyên sáng ngời.
“ý này khá tốt!” Tài xế đầu trọc nói chen vào.
Tê Nguyên dường như nghĩ đến gì đó, hỏi tài xế đầu trọc: “Triệu Lâm dưới quyền bác sĩ trưởng khoa nào vậy?”
“Dường như tên là Lăng Nhạn Nam?” Tài xế đầu trọc vội vàng nói.
“Đúng đúng đúng, chính là cô ta! Các anh trao đổi tin tức, bịa ra một câu chuyện hay cho tôi, sau đó tìm hiểu địa chỉ và phương thức liên hệ của Triệu Lâm, mẹ Triệu Lâm, bạn bè thân thích của cô bác sĩ trưởng khoa kia. Chờ khi bịa chuyện xong, các anh nghe tôi ra lệnh rồi mới tiến hành bước tiếp theo.”
Trên mặt Tề Nguyên hiện lên vẻ dữ tợn. Anh ta đang chơi cái chiêu giết người không thấy máu.
Nam thực tập sinh câu cấp trên của mình, sau đó vứt bỏ bạn gái đang mang thai, dù cho đối phương có quỳ xuống níu kéo thì vẫn nhẫn tâm bỏ đi.
Đây chính là đề tài mà người ta thích truyền miệng từ xa xưa. Về phần đề tài rốt cuộc là thật hay là giả đều không quan trọng.
Nghĩ đến đây, Tê Nguyên không nhịn được vỗ tay trầm trồ.