Nhưng bây giờ thì tạm thời không được.
Bởi vì bệnh của ông cụ Trần anh bắt buộc phải chữa trị, nếu như cứ lặng lẽ đào †ẩu như vậy, vậy anh là kẻ bất hiếu bất nghĩa!
“Chờ đến khi chữa khỏi bệnh cho ông cụ Trần và Diệu Diệu, lấy được số tiền mà mình đáng được nhận kia, có lẽ sẽ cùng mẹ đổi sang một thành phố khác sinh sống”. Trong lòng Triệu Lâm âm thầm nghĩ, đồng thời cũng đang tính đến tình huống xấu nhất.
Dù sao ông cụ Trần bởi vì “chìa khóa” mà phải rơi hoàn cảnh không thê thảm này.
Điều này chứng minh được thực lực của kẻ thù rất mạnh!
Tuy rằng Triệu Lâm rất không hy vọng kẻ thù sẽ xảy ra xung đột với mình, nhưng loại chuyện này quyết định nằm trong tay kẻ thủ, anh chỉ có thể bị động chống đỡ.
Điều duy nhất anh có thể chủ động được đó chính là mau chóng tăng thực lực của mình lên, như vậy mới có thể bảo vệ được gia đình nho nhỏ này của mình.
Đợi đến khi anh về đến nhà, mẹ anh mới vừa bưng thức ăn còn nóng hôi hổi lên bàn.
Trên bàn chỉ có hai món ăn, thịt ba chỉ xào khoai tây sợi và món thịt đậu đũa xào, món chính là cháo ngũ cốc và mấy cái bánh bao ba loại nhân còn nóng hôi hổi.
“Thơm quá đi, mẹ, sao mẹ biết hôm nay con muốn ăn bánh bao?”, Triệu Lâm nhịn đói cả một ngày, ngửi thấy mùi đồ ăn, bước chân không thể khống chế được mà đi về phía bàn ăn.
“Đi rửa tay đi”. Kiều Phương nói.
“Vâng ạ!”. Triệu Lâm trả lời, sau khi quay trở về ngồi xuống nhanh chóng cầm lấy một cái bánh bao ba loại nhân bỏ vào trong miệng mình.
Một miếng thịt heo có mùi tương đậm đà ăn với tôm nõn dai dai giòn giòn, còn có rau hẹ có mùi đặc trưng kia, trong nháy mắt khiến cho cơn thèm ăn của Triệu Lâm tăng lên.
“Mẹ, con cảm thấy sau khi mẹ già rồi, thật sự nên mở một quán cơm, với cái bánh bao này, mẹ lấy ra bán chắc chắn người ta sẽ tranh nhau mua một cách điên cuồng”. Triệu Lâm nhanh mồm nhanh miệng xử lí xong cái bánh bao, nhưng vẫn chê chưa ăn đủ nhét kế răng, lại cầm lấy thêm một cái nữa.
“Vậy thì mệt lắm, bây giờ mẹ chỉ muốn về hưu sớm một chút, nhận lương hưu rồi đi nhảy vũ điệu quảng trường”. Kiều Phương từ chối nói.
“Không hổ là mẹ của con, coi tiền như rác”. Triệu Lâm lại ăn một miếng bánh bao, giơ ngón tay cái lên.
“Hôm nay bệnh viện có rất bận à? Sao về muộn thế”. Kiều Phương húp một miếng cháo, thuận miệng hỏi.
“Cũng không bận lắm đâu, chỉ là hôm nay con gặp một người kỳ lạ, hai bọn con ngồi ở đó nói chuyện linh ta linh tinh cả nửa ngày”. Triệu Lâm nói xong, húp một miếng cháo hoa nấu bằng gạo lứt.
“Người kỳ lạ? Kì lạ như thế nào”. Kiều Phương cũng cầm một cái bánh bao lên, thuận miệng hỏi.
Triệu Lâm không ngay lập tức nói tiếp, đầu tiên anh ăn sạch nửa cái bánh bao trong tay, lại ăn liền tù tì mấy miếng rau, lại húp một miếng lớn cháo ngũ cốc sau khi làm cho dạ dày của mình thoải mái hơn một chút thì mới nói: “Là một người tàn tật, ông ấy vừa nhìn thấy con đã túm lấy tay áo của con và gọi tên con”.
“Hả? Bệnh nhân của bệnh viện sao?”, Kiều Phương bưng bát cháo lên húp.
“Không phải”. Triệu Lâm lắc đầu, tiếp tục không cảm xúc nói: “Ông ấy nói, ông ấy tên là cái gì... Trần Cửu Kỳ! Ông ấy hỏi con có phải tên là Triệu Lâm không”.
Cái tên Trần Cửu Kỳ này như một câu thần chú.
Triệu Lâm vừa mới đọc ra khỏi miệng, cơ thể của Kiều Phương đột nhiên cứng đờ.
Bộp!
Bát cháo trong tay bà ấy rơi thẳng xuống đất, vỡ nát, cháo ngũ cốc nóng b ắn ra tung tóe.
Triệu Lâm cụp mắt, nhìn xuống gầm bàn, vội vàng hỏi: “Mẹ không sao chứ? Không bị bỏng chân chứ?”
“Không.... không sao”. Trên khuôn mặt của Kiều Phương vài phần bối rối, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.
“Con nói người tàn tật kia tên là gì?”, Kiều Phương hỏi lại.
Triệu Lâm đứng dậy đi lấy cây lau sàn và chiếc chổi ra, sau khi quay lại thì ánh mắt nhìn chằm chằm xuống mặt đất, vừa quét dọn vừa nói: “Ông ấy nói, ông ấy tên là Trần Cửu Kỳ, nói là em trai của bố?
Vô duyên vô cớ.
Còn nói đã tìm con lâu lắm rồi, còn hỏi rất nhiều chuyện về mẹ nữa.
Cái gì mà sức khỏe của mẹ có tốt hay không, cuộc sống có ổn không
Mẹ, người này là ai vậy?
Sao chưa từng nghe thấy mẹ nhắc đến?”