Cảnh tượng bất thình lình này đương nhiên là đã dọa đến ba người Triệu Lâm, Trần Long Tượng, Vương Thánh Thủ.
Sắc mặt của Trần Long Tượng khế biến, đây là lần đầu tiên ông ấy nhìn thấy em trai mình tức giận như vậy!
Triệu Lâm và Vương Thánh Thủ bị bất ngờ mà không kịp đề phòng.
“Bố...bố đánh con?”. Tuy Trần Thi Mạn sợ Trần Cửu Kỳ, nhưng trừ một lần lúc còn nhỏ cô ta bị la một lần vì nghịch nước ra, Trần Cửu Kỳ đúng là chưa từng ra tay đánh cô ta chứ đừng nói đến bị ăn một bạt tai.
“Biết tại sao bố lại đánh con không?”. Khuôn mặt Trần Cửu Kỳ có hơi vặn vẹo.
“Con biết, tất nhiên là con biết rồi!”
Tâm tình Trần Thi Mạn hoàn toàn sụp đổ.
Cô ta chỉ vào Triệu Lâm vừa mới bước vào cửa, nói: “Không phải là bởi vì con đã lén lút từ hôn với anh ta sao? Vậy thì sao chứ? Con chính là không thích cuộc hôn nhân này.
Dựa vào đâu mà bắt con phải gả cho anh ta?
Bố cứ đánh chết con đi, có đánh chết con cũng sẽ không gả cho anh ta!”
Trần Thi Mạn vừa nói, vừa khóc.
“Vương Thánh Thủ, phiền ông tránh mặt đi một lát?”, Trần Long Tượng bình tĩnh đáp lời, nói với Vương Thánh Thủ đang ở bên cạnh.
“Được, vậy thì tôi đi trước”. Vương Thánh Thủ cũng không nói nhiều lời dư thừa, quay đầu rời đi, ông ấy cũng không hỏi Triệu Lâm có muốn đi chung không.
Nếu Trần Long Tượng không nói, chứng tỏ Triệu Lâm có thể ở lại.
Trần Cửu Kỳ nghe thấy lời nói mạnh miệng của Trần Thi Mạn, tức đến mức run cả người lên, đôi môi càng run hơn, trong đôi mắt hiện lên đầy tơ máu.
Bốp!
Ông ấy không thể nhịn được, lại giáng một bạt tai thật mạnh xuống mặt của Trần Thi Mạn.
Triệu Lâm đứng ở bên cạnh nhíu mày.
Cái này...
Anh có nên đi hay không?
Mình còn có một số lời còn chưa nói với hai anh em nhà họ Trần nữa. “Con cho răng tại sao con có thể sống được?
Con có biết không, bác Triệu của con vì để cứu được con suýt chút nữa đã phải chết!
Con có biết không, nhà họ Triệu vì để cứu được con mà cả nhà suýt chút nữa cũng đã không thể sống nổi?
Đồ súc sinh không có lương tâm!
Còn dám tự ý huỷ hôn? Sao con dám?”
Gân xanh của Trần Cửu Kỳ nổi cộm, gầm lên giận dữ với Trần Thi Mạn lần nữa, †oàn bộ phòng khách đều đang rung rinh.
Trần Long Tượng tuy răng không biết nguyên nhân cụ thể là gì, nhưng lúc ông ấy ở bên ngoài, nghĩ tại sao lúc trước Triệu Lâm lại nhất định phải vạch rõ ranh giới với
nhà họ Trần.
Bây giờ sau khi nghe thấy bốn chữ “tự ý huỷ hôn”, đã hiểu ra ngay lập tức là đã có chuyện gì xảy ra.
Triệu Lâm cảm thấy khác thường.
Trần Thi Mạn nghe vậy cũng trực tiếp đứng hình.
Đây là lần đầu tiên cô ta biết được chuyện như vậy!
Trong khoảng thời gian ngắn, tay chân lại có hơi luống cuống.
“Quỳ xuống cho bối”, Trần Cửu Kỳ gầm lên một cách giận dữ.
Trần Thi Mạn quỳ trên mặt đất hu hu khóc lớn, tiếng khóc không ngừng lại được. Trần Long Tượng yên lặng ngồi ở bên cạnh
“Bác hai..”.. Trần Thi Mạn khóc lóc mở miệng nói với Trần Long Tượng.
Người yêu thương Trần Thi Mạn nhất trong nhà họ Trần không phải là Trần Cửu Kỳ, cũng không phải là ông cụ Trần mà là Trần Long Tượng.
Trần Long Tượng còn thân thiết với cô ta hơn cả với con ruột của mình.
“Nó huỷ hôn với cậu?”, Trần Long Tượng không để ý tới Trần Thi Mạn, mà nhìn về phía Triệu Lâm bình tĩnh hỏi.
Triệu Lâm gật đầu. “Hai người đã trao đổi hôn thư và ngọc bội rồi à?”, Trần Long Tượng lại hỏi. “Đúng vậy”. Triệu Lâm nói.
“Cậu cũng vì nguyên nhân này mà muốn giữ khoảng cách với nhà họ Trần đúng không?”, Trần Long Tượng đã hỏi một câu hỏi quan trọng nhất.
Triệu Lâm nhìn về phía Trần Thi Mạn đang vô cùng thê thảm một cái, do dự một chút nói: “Có một nửa nguyên nhân là vậy, còn một nửa nguyên nhân khác là tôi rất ghét phiền phức”.
Trần Long Tượng gật đầu.
“Bác hai....”.. Trần Thi Mạn run giọng khẩn cầu, giống như muốn được nhận sự cưng chiều như ngày xưa.
Mặt Trần Long Tượng không cảm xúc nhìn cô ta một cái.
Ánh mắt lạnh lùng kia tựa như một con dao nhỏ, trong nháy mắt, khuấy đảo khiến cho Trần Thi Mạn vừa sợ hãi vừa đau đớn.