Sau khi lập hôn ước, con không sinh bệnh nữa, nhà chúng ta cũng phát triển tới hiện tại.
Chỉ là bố không ngờ lời nguyền vốn nên biến mất kia đã quay trở lại!”
Lý Thanh Nham nói tới đây, trong mắt hiện lên tia hận thù.
Đã 20 năm rồi!
Vì sao đối phương còn không chịu tha cho mình?
“Bố, có phải bố lo là nếu con không kết hôn với cháu trai cao nhân kia thì con sẽ bị dính lời nguyền rồi biến thành như em gái không?”, Lý Sơ Ảnh nghe hiểu ý trong lời của bố mình.
“Đúng!”, Lý Thanh Nham im lặng.
Nếu không phải để Lý Sơ Ảnh có thể sống.
Ông ấy cần gì gả con gái cho một người chưa từng gặp mặt chứ?
“Mà chuyện này không chỉ liên quan tới con mà còn dính dáng tới em gái con và bố nữa!”, Lý Thanh Nham bố sung một câu.
“…”, Lý Sơ Ảnh im lặng, cô đã hiểu ra vì sao bố mình luôn dễ nói chuyện trong mọi việc lại cổ chấp với hôn ước như thế.
“Con biết rồi, kế tiếp… con sẽ cấn trọng hơn!”, Lý Sơ Ảnh khẽ nói, từ nhỏ cô được bảo bọc
vô cùng tốt giờ biết nhà mình từng gặp sóng gió như thế thì trong lòng không khỏi hốt hoảng.
“Tiền thì bố kiếm quá nhiều, chết cũng không có gì nhưng con và em gái… không thế xảy ra chuyện, biết chưa?”, Lý Thanh Nham nhìn Lý Sơ Ảnh, chân thành nói.
“Sẽ không sao đâu ạ, nhà chúng ta đều sẽ bình an!”, mắt Lý Sơ Ảnh đỏ lên, chân thành đáp.
Khi hai bổ con đang nói chuyện, Lăng Nhạn Nam đã đi tới từ xa: “Hai vị có thấy Triệu Lâm không? Là thanh niên đã cứu cô hai nhà các vị trước đó!”
Cô ấy tìm Triệu Lâm có việc.
Vừa rồi mới nghe người khác bảo Triệu Lâm đang ở phòng điều dưỡng.
“Triệu… Triệu gì cơ?”, Lý Thanh Nham giật mình, hai chữ này như có ma lực, đánh mạnh vào tim ông ấy như búa tạ.
“Triệu Lâm… a, sao… sao thế?”, Lăng Nhạn Nam nghe Triệu Lâm hỏi thì chợt lắp bắp.
Cô ấy sợ đổi phương có nhận xét không tốt về Triệu Lâm.
Rồi cô ấy sẽ không giữ được người học trò này mất.
Trong lòng Lăng Nhạn Nam lo lắng, đây là nhà họ Lý, là người nắm quyền của một trong ba
gia tộc lớn nhất thành phố Trung Châu.
Triệu Lâm đắc tội Vương Diệu Thăng thì đối phương cũng chỉ chơi xấu một chút.
Còn nếu đắc tội người trước mặt thì phải rời thành phố, rời bỏ luôn cả tỉnh Nam mất.
Lý Thanh Nham không trả lời, quay qua dùng ánh mắt khó tin nhìn Lý Sơ Ảnh.
Sắc mặt Lý Sơ Ảnh đột nhiên tái nhợt.
Cô hoàn toàn không ngờ được thân phận của Triệu Lâm lại bị “vạch trần” một cách ngoài ý muốn như thế ngay lúc này.
“Con… từ đầu con đã gạt bố đúng không? Con đã biết cậu ta chính là Triệu Lâm đúng không?”, Lý Thanh Nham tức giận quát, trong giọng điệu là sự chỉ trích.
Lăng Nhạn Nam nghe thế thì kinh ngạc.
Hả? Hình như không phải muốn hỏi tội Triệu Lâm?
“Con… con chỉ muốn tiếp xúc với anh ta trước, đợi có cơ hội rồi báo cho bố!”, Lý Sơ Ảnh ấm ức giải thích.
Lý Thanh Nham hung dữ trừng con gái.
Nếu không phải Lăng Nhạn Nam đang có mặt thì ông âỳ đã lớn tiếng mắng Lý Sơ Ảnh rồi.
“Xin hỏi tôi nên xưng hô với cô thế nào?”, Lý
Thanh Nham nhìn Lăng Nhạn Nam.
“Cứ gọi tôi là bác sĩ Lăng là được, tôi là giáo viên hướng dẫn của Triệu Lâm!”, Lăng Nhạn Nam xấu hố cười.
“Cô là giáo viên của cậu ấy à, bác sĩ Láng, mong cô gọi cho Triệu Lâm một cuộc, tôi có việc muốn tâm sự riêng với cậu ấy!”, Lý Thanh Nham dứt khoát nói.
Nếu Triệu Lâm đã xuất hiện, vậy nhanh chóng định đoạt hôn sự giữa Lý Sơ Ảnh và cậu ấy thôi.
Nhà họ Lý không thể chịu thêm sóng gió nữa!
Năm đó, vị cao nhân kia đã nói, chỉ cần Triệu Lâm và Lý Sơ Ảnh kết hôn, nguyền rủa của nhà họ Lý sẽ dễ giải quyết.
“Được…”, Lăng Nhạn Nam vừa đáp thì Lý Sơ Ảnh bên cạnh đã vội lấy di động ra nói: “Không cần, không cần, tôi có sổ của anh ta, để tôi gọi cho anh ta…”
Nói xong cô sổt ruột cầm điện thoại, tìm sổ rồi gọi đi.