Trần Thi Mạn giành trước Trần Long Tượng và Vương Thánh Thủ. Hai người đều lộ vẻ mặt ngạc nhiên, nhưng cũng nhường vị trí cho cô ta.
Trần Thi Mạn nở nụ cười thân thiết, thân thiết nhất từ trước đến nay, rồi từ từ mở cửa xe ra.
“Bác tài, tôi chuyển tiền rồi, bác tài kiểm tra lại xem” Triệu Lâm huơ huơ màn hình điện thoại
Bác tài xe taxi nhìn đám người Trần Long Tượng tây trang giày da, rồi nhìn trang viên xa hoa ở cách đó không xa, trong nhất thời trở nên thất thần.
Ngay tại khoảnh khắc này, Trần Thi Mạn và Lý Sơ Ảnh cũng thấy được người ngồi trong xe rốt cuộc là ai.
Khi nhìn thấy Triệu Lâm, nụ cười vốn dĩ thân thiết của Trần Thi Mạn chợt cứng lại.
Triệu... Triệu Lâm? Sao lại là anh ta? Anh ta đến đây làm gì?
Lý Sơ Ảnh nghĩ ngợi đủ điều, thấy cảnh này thì nhếch môi
Quả nhiên! Vị cao nhân kia chính là Triệu Lâm!
Nghĩ đến đây, cô không nhịn được quay lại nhìn Trần Thi Mạn.
Làm sao bây giờ? Buổi trưa Trần Thi Mạn vô lễ với Triệu Lâm...
Lúc Trần Thi Mạn đang ngạc nhiên, định chất vấn vì sao. Triệu Lâm lại đến nhà họ Trần, thì Trần Long Tượng nhìn xe. taxi, trên mặt lộ vẻ xấu hổ nói: “Đại y Kiều, làm phiần cậu quá rồi, là nhà họ Trần chúng tôi không säp xếp chu đáo, đáng lẽ ra chúng tôi phải cho xe đi đón cậu mới đúng.”
Ông thật sự không ngờ đại y cấp bậc như Triệu Lâm lại phải gọi taxi đi ra ngoài.
Ông vốn tưởng răng Triệu Lâm sẽ tự mình lái xe tới đây.
Ngay sau đó, Trần Long Tượng liền hiểu ra, rất có thể là Triệu Lâm không có xe.
Thấy cảnh này, Gia Cát Bắc Thần cũng có chút hoảng hốt, thảo nào Vương Thánh Thủ lại gọi chàng trai trước mắt là cao. nhân.
Bây giờ xem ra đúng là như thế.
“Gọi xe rất tiện, ông khách sáo rồi.” Triệu Lâm xuống xe, không hề nhìn Trần Thi Mạn, thuận miệng trả lời.
Còn Trần Thi Mạn thì đã ngu người luôn rồi! Đại y Kiều... Bác hai gọi anh ta là đại y Kiều?
Vương Thánh Thủ cười nói: “Đi mua chiếc xe đi, tầm cuổi cậu mà không có xe thì cũng kỳ quá.”
“Có xe rồi, hôm qua cậu tôi vừa tặng tôi một chiếc xe, lái xe phiền lắm, hơi mệt mỏi nữa” Triệu Lâm giải
“Vậy thì thuê một tài xế” Vương Thánh Thủ đề nghị. Nghe vậy, Triệu Lâm cười khổ liên tục.
Tiền lương một tháng của anh chỉ khoảng một nghìn năm trăm tệ.
Nếu không phải Vương Thánh Thủ chủ động giúp anh giới thiệu vụ mua bán với nhà họ Trần, thì anh còn tiếc tiền gọi xe nữa đấy chứ.
Thấy bác hai và Triệu Lâm trò chuyện vui vẻ, với chỉ số thông minh của mình thì Trần Thi Mạn cũng biết Triệu Lâm là đại y Kiều trong miệng Vương Thánh Thủ và bác hai.
Ngay sau đó, ký ức trong Trần Thi Mạn như là nước biển liên tục quay cuồng, từng cảnh tượng trong trí nhớ hiện lên trước mắt, ví dụ như ngày ấy nhà họ Lý mời cao nhân đến nhà bọn họ gặp gỡ bố mình và bác hai, Triệu Lâm hình như cũng có mặt ở đó.
Trong buổi đính hôn của Vương Vũ và Lữ Nam Nam, thái độ của Vương Thánh Thủ đối với Triệu Lâm...
Trước mặt bao người, Trần Thi Mạn vịn cửa xe, säc mặt càng ngày càng tái nhợt.
Sau khi hai bên chào hỏi xong, Trần Long Tượng thấy cháu gái mình đang ngẩn người thì chủ động giới thiệu với Triệu Lâm: “Đại y Kiều, đây là con gái thăng ba nhà chúng tôi, tên là Thi Mạn, hai người đã từng gặp nhau ở trang viên nhà họ Lý rồi”
“Ừ” Triệu Lâm lạnh nhạt đáp lại, nhìn thoáng qua cô ta một cái rồi thôi.
Trần Thi Mạn như bị sét đánh!
Át chủ bài mà cô ta đợi đã lâu, dùng để phản kháng cuộc hôn nhân phong kiến của mình, lại chính là Triệu Lâm?
Hày...
Thấy Trần Thi Mạn không nói lời nào, Trần Long Tượng lớn tiếng nhắc nhở: “Thi Mạn, không phải con đã chuẩn bị quà tặng cho đại y Kiều sao? Mau lấy ra cho cậu ấy xem đi!”
“Dạ?” Trần Thi Mạn hoàn toàn sững sờ tại chỗ, hai mắt vô thần hỏi lại một câu.
“Ha ha ha... cháu gái tôi đang căng thẳng đấy mà. Đại y trước khi tới, ngày nào con bé cũng nhắc cậu, nói là chờ cậu đến sẽ tặng một số món quà chuẩn bị kỹ càng cho cậu. Cậu xem đi, đây là một số thứ bằng ngọc mà con bé chuẩn bị. Cậu đừng để ý, con bé lần đầu gặp cao nhân, có chút căng thẳng không nói nên lời” Trần Long Tượng chủ động hòa giải.