Theo như quy tắc của miếu thành Nam thì người dâng hương cần yên lặng chờ hương của mình dâng lên cháy hết mới được rời đi.
Tuy rằng người dân miếu chỉ đưa tới một nén nhang, nhưng Trần Thi Mạn vẫn kiên trì dâng lên mười nén nhang, lý do là không thể quá keo kiệt, tránh cho Thần - Phật không muốn nhận lời cầu nguyện này của cô ta.
Lý Sơ Ảnh cũng lười nói những điều vớ vẩn với cô ta nữa, tự mình lấy một nén hương bình thường với giá mười tệ từ chỗ người coi miếu.
Cô ấy không quỳ gối trên đệm cói để cầu nguyện, chỉ đơn giản chắp tay trước ngực nói ra tâm nguyện của mình.
“Hy vọng thần linh phù hộ hai người con và Triệu Lâm có thể sống chung vui vẻ với nhau!
Những lời này là những lời mà cô ấy đã suy nghĩ một cách rất cẩn thận từ đêm qua đến hôm nay.
Lý Sơ Ảnh cũng không phải chưa từng nghĩ tới, cầu nguyện được sống cả đời với Triệu Lâm?
Nhưng sau đó cô ấy lại cảm thấy không thích hợp lắm, dù sao mình và Triệu Lâm chỉ mới quen biết nhau.
Vẫn là tiếp xúc một khoảng thời gian lâu dài hơn thì tốt hơn.
Còn về lời cầu nguyện thì chỉ cần dùng một câu hai người sống chung vui vẻ là vừa đủ.
Cho dù có ở bên nhau hay không, chỉ hy vọng khoảng thời gian quen biết đối phương này đáng giá trở thành những kỷ niệm đẹp.
So với lời “cầu nguyện đơn giản” của Lý Sơ Ảnh thì lời cầu nguyện của Trần Thi Mạn tương đối phức tạp.
Khi mà nén nhang mà cô ta vừa dâng lên bät đầu cháy, Trần Thi Mạn quỳ gối trên tấm đệm cói cực kì thành tâm khấn nguyện nói: “Thần linh ơi, cầu xin người!
Đừng để tên Triệu Lâm kia bám lấy con nữa!
Để cho người nhà của con quên sạch tên Triệu Lâm kia đi, vĩnh viễn đừng tìm thấy anh ra!
Cũng cầu xin người phù hộ cho ông nội của con được bình an, tốt nhất để cho vị cao nhân tài giỏi kia chữa khỏi được bệnh cho ông nội của con!
Cầu xin người, cầu xin người!” Trong lòng Trần Thi Mạn mặc niệm buổi nói chuyện này.
Đợi sau khi nghĩ xong thì lặp lại một lần nữa, có thể nói là cực kỳ thành tâm.
Lý Sơ Ảnh nhìn thấy bộ dạng này của cô ta, sau khi nghĩ tới nghĩ lui, lại tìm đến người coi miếu lấy thêm một nén nhang, khấn nguyện thêm lần nữa nói: “Thần ơi, xin người phù hộ cho ông nội của Thi Mạn được bình an, như vậy thì cô ấy có thể bớt phiền não được một chút”.
Lý Sơ Ảnh mặc niệm trong lòng xong, nhẹ nhàng cúi gập người xuống lạy tượng thần.
Vào buổi trưa, Tì Lâm từ từ tỉnh dậy, nhìn thời gian một cái, phát hiện đã mười giờ rưỡi.
Triệu Lâm xoa mi tâm một chút, từ sau khi tu luyện Tam Thanh Công, đã rất lâu rồi anh không ngủ lâu như vậy!
Ngày hôm qua điều trị cho Lý Diệu Diệu, cuối cùng vẫn tiêu hao quá nhiều chân khí!
“Phải nhanh chóng tìm được cách thăng cấp mới được”.
Trong lòng Triệu Lâm xẹt qua ý nghĩ này, nếu không mỗi lần tiêu hao hết chân khí cũng đều mệt mỏi như vậy, cũng không phải là cách.
Gốc cốc--
Có người gõ cửa nhà một cách nhẹ nhàng.
“Xin chào, có ai ở nhà không?”
Ngoài cửa truyền đến tiếng hét của đàn ông.
Triệu Lâm nghe thấy giọng nói của một người đàn ông xa lạ, mắt lộ vẻ nghi hoặc, nhưng vẫn đứng dậy xuống giường đi ra mở cửa phòng.
“Anh tìm ai?”, Triệu Lâm nhìn tên đầu trọc ở trước mắt, hỏi ngược lại.