Lý Sơ Ảnh đứng ở bên cạnh, nhíu mày theo bản năng, tiểu khu Hạnh Phúc? Đây không phải là tiểu khu của Triệu Lâm Sao.
“Tại sao còn chưa mở cửa vậy... sắp bảy giờ rồi!", Trần Thi Mạn nhìn toà miếu phía Nam thành phố vẫn đang đóng, không nhịn được lầm bầm một câu.
Sở dĩ cô ta và Lý Sơ Ảnh tới sớm như vậy là bởi vì dự định sẽ đốt hương mỗi ngày ở toà miếu ở phía Nam thành phốt!
Nghe nói làm như vậy thì sẽ ứng nghiệm, dù sao thần tiên cũng không phải nhân viên văn phòng, không thể nào mà ngồi ở chỗ đó mỗi ngày không ngừng xử lý công việc.
“Kiên nhẫn một chút, hôm nay rốt cuộc là cậu bị làm sao. vậy, dáng vẻ gấp gáp đến phát hoả vậy, nhìn bộ dạng của cậu, tối hôm qua chắc chắn là cũng ngủ không ngon giấc”. Lý Sơ Ảnh nói.
“Sao có thể ngủ ngon được!”. Giọng nói của Trần Thi Mạn có hơi nghẹn ngào!
Nhỡ đâu bố cô ta tìm thấy Triệu Lâm trước khi bọn họ gặp được vị cao nhân tài giỏi đó, vậy thì cô ta sẽ xong đời luôn rồi!
Tại sao hôm nay cô ta lại đến miếu ở phía Nam thành phố cầu phúc?
Không phải là vì hy vọng ông trời phù hộ cho “cao nhân tài giỏi “chữa khỏi bệnh cho ông nội trước khi người nhà cô ấy. tìm thấy Triệu Lâm sao?
“Yên tâm đi, ông nội Trần sẽ không sao đâu”. Lý Sơ Ảnh trấn an nói.
Hai người đang nói chuyện thì cánh cửa gỗ của miếu ở phía Nam thành phố lập tức được mở ra.
Trần Thi Mạn dẫn đầu đi vào cửa của miếu phía Nam thành phố.
Lý Sơ Ảnh không nhanh không chậm đuổi theo, so sánh với một Trần Thi Mạn đang sốt ruột thì cô ấy ngược lại lại ung dung thưởng thức lối kiến trúc đẹp như tranh vẽ.
Lúc hai người đến gian thờ thắp hương, người coi miếu còn chưa tỉnh ngủ.
Thần linh được thờ phụng ở miếu ở phía Nam thành phố, là một người tốt ở thời cổ đại của thành phố Trung Châu đã làm được rất nhiều chuyện tốt, được Thiên Đế sắc phong làm thần linh cai quản một phương của nơi đây.
Trên bia đá bên cạnh còn ghi chép lại sự tích của toà miếu.
Trần Thi Mạn không quan tâm đ ến những thứ khác, điều đầu tiên là quỳ gối trên đệm cói.
Lý Sơ Ảnh nhìn thấy cảnh này thì bật cười.
Người coi miếu mặc bộ đồ lam giản dị đi vào trong đại điện.
“Thí chủ cầu phúc cho người nhà? Hay là cầu nhân duyên? Hay là?”. Người coi miếu khách sáo hỏi.
“Tất cả, tôi.... Tôi tới cầu nguyện, có được không””, Trân Thi Mạn hỏi.
“Chân thành cầu nguyện thì mọi chuyện sẽ thành, sau khi thí chủ thäp nén nhang cho Thượng Thần thì hãy nói ra tâm nguyện của thí chủ”. Người coi miếu lấy một nắm nhang từ bên trong bàn dưới tượng thần ra.
“Tôi thắp càng nhiều, có phải Thượng Thần sẽ thực hiện nguyện vọng của tôi không?”, Trần Thi Mạn hỏi.
Đôi mắt của người coi miếu sáng ngời, đánh giá cả người Trần Thi Mạn, cười nói: “Đương nhiên! dù sao, dâng hương nhiều hay ít cũng quyết định tâm ý của thí chủ!”
“Nhiều nhất có thể dâng lên bao nhiêu? Tôi sẽ lấy hết!”, Trần Thi Mạn nghiến răng nghiến lợi nói.
Người coi miếu nghe thấy những lời này, cười tươi đến mức lộ ra cả chiếc răng bằng vàng, thảo nào hôm nay vừa tỉnh dậy thì mí mắt trái cứ nháy liên tục.
Thì ra là thần tài đến rồi!
“Thí chủ, chuyện thờ cúng này thì làm gì có nhiều nhất đây? Hôm nay lạy xong, sau khi cầu phúc mà việc thành thì thí chủ còn phải trả lễ”. Người coi miếu cười híp mắt nhìn Trần Thi Mạn, không sốt ruột chào hàng như vậy.
“Á... cũng được, vậy hôm nay tôi có thể dâng lên bao nhiêu?”, Trần Thi Mạn lòng nóng như lửa đốt.
“Chiếc lư hương này nhiều nhất có thể chứa được một trăm hương”. Người coi miếu cười nói.
“Tôi mua hết!", Trần Thi Mạn rất hào phóng.
“Thí chủ, hương được dâng lên là hương tốt nhất của miếu này, được sản xuất từ cây trúc mà miếu thần yêu thích nhất, giá cả... có thể sẽ hơi đắt”. Người coi miếu cố gắng nén nụ cười lại, nhẹ giọng nhắc nhở.
“Bao nhiêu tiền?”, Trần Thi Mạn hỏi.
“Một nghìn, một nén!”. Người coi miếu nói lột trăm nghìn sao? Tôi mua hết!”, Trần Thi Mạn quả quyết nói.
Lý Sơ Ảnh ở bên cạnh vừa nhìn vừa nhíu mày, đi lên chạm vào Trần Thi Mạn thấp giọng nói: “Cậu làm cái gì vậy? Đi lễ thần quan trọng nhất là chân thành cầu nguyện mọi chuyện sẽ thành, cậu làm như vậy giống như một người nhà giàu mới nổi vậy, thần tiên tránh cậu còn tránh không kịp”.
Sắc mặt của người coi miếu hơi thay đổi, trong lòng thầm mắng Lý Sơ Ảnh lo chuyện bao đồng, xen vào việc của người khác, nhưng bên ngoài cười trong không cười nói: “Phàm nhân sao có thể đoán được ý của thần linh chứ?
Người thường cho răng một nén nhang là chân thành thì đó chính là chân thành.
Vị tiểu thư này cho rằng cả trăm nén hương là chân thành thì đó chính là chân thành!
Huống chị, vị thí chủ này đã nói với thần rồi, trắm nén hương mới là chân thành...... Lời đã nói ra khỏi miệng, thần đã nghe thấy, nếu như thay đổi...... vậy thì không hay rồi. “
“Điền chủ nhiệm được phân công quản lý trông coi miếu, là chú của tôi, chú tên là gì?” Lý Sơ Ảnh thấy người coi miếu này thấy tiền là sáng mắt, còn dám dùng tà thuyết mê hoặc quần chúng, dứt khoát không giả bộ nữa.
“Thí chủ, một nén hương cũng là chân thành, thần, không thèm để ý những thứ này!”
Sắc mặt của người coi miếu trắng bệch, trên mặt lộ ra vẻ. tươi cười lấy một nén hương ra, chủ động dâng lên.