“.”. Lý Thanh Nham ngẩn ra. Ngẫm lại, đúng là có chuyện như vậy!
Lúc trước Triệu Lâm phản kích lại Vương Vũ và Lữ Nam Nam, đó cũng là do bọn họ đề nghị trước.
Đã nói đến nước này rồi, Lý Thanh Nham nói: “Vậy cậu nhớ phải trả lại, quy tắc của ông nội cậu, tôi không dám phá, theo lý thì cậu chỉ có thể kết hôn cùng với Sơ Ảnh thì mới có thể mang nó đi”.
“Được!”, Triệu Lâm đồng ý ngay lập tức.
Đợi đến khi Trần Long Tượng dẫn Gia Cát Bắc Thần trở về nhà họ Trần.
Trần Thi Mạn đang ngồi ở trong phòng khách.
Trần Cửu Kỳ thấy anh trai của mình và Gia Cát Bắc Thần cùng nhau trở về, vội vàng hỏi: “Thế nào rồi?”
“Cực kì tài giỏi, ngay cả bác sĩ Gia Cát cũng khen ngợi mãi không thôi!", Trần Long Tượng nói.
Trần Thi Mạn cũng không khỏi vui mừng nhướng mày!
Cô ta biết hôm nay là ngày mà vị cao nhân tài giỏi kia điều trị cho Lý Diệu Diệu!
Trần Cửu Kỳ cũng lộ ra vẻ mặt phấn chấn.
Gia Cát Bắc Thần thấy mấy người nhà họ Trần vui vẻ như vậy, mí mắt rũ xuống, lạnh lùng nói: “Mọi người... Tôi khuyên mọi người không nên vui mừng quá sớm”.
Lời vừa nói ra, sắc mặt của cả ba người Trần Long Tượng, Trần Cửu Kỳ, Trần Thi Mạn không khỏi đông cứng lại.
Gia Cát Bắc Thần lạnh nhạt nói: “Theo như những gì tôi được biết, căn bệnh bí ẩn mà ông cụ Trần mắc phải đã tích lũy từ nhiều năm trước! Bệnh của ông ấy và bệnh của cô chủ nhỏ nhà họ Lý không giống nhau!
Tuy rằng vị bác sĩ Kiều kia rất lợi hại, nhưng cái này cũng. không có nghĩa là có thể điều trị khỏi được cho ông cụ Trần”.
Hai anh em nhà họ Trần nghe thấy như thế, âm thầm gật đầu theo bản năng.
Bởi vì những lời mà đối phương nói có đạo lý!
Trong lòng Trần Thi Mạn lộp bộp một tiếng, sắc mặt khế biến.
“Bên kia đã có tin tức gì chưa?”, Trần Long Tượng kiềm chế sự lo lăng trong lòng, lại hỏi.
“Đã tăng thêm nhân lực rồi, chậm nhất... một tháng! Nhanh nhất, có lẽ một giây sau”, Trần Cửu Tượng nói thẳng.
“Tốt nhất là có thể tìm được vị cao nhân tài giỏi kia vào lúc ông ấy ra tay mà tìm được cậu ấy!", Trần Long Tượng nói.
Trong lòng ông ấy luôn cảm thấy có chút bất an.
Nếu như Lão Bán Tiên hoặc con cháu của ông ấy ở đây, bệnh của cha mình có lẽ không phải vấn đề gì khó giải quyết.
Trần Thi Mạn kiên trì hỏi: “Bố... bác hai, hai người đang nói cái gì vậy?”
Trần Long Tượng liếc cô ấy một cái, cười nói: “Còn có thể nói cái gì nữa? Để tìm được vị hôn phu kia của con mà cả nhà chúng ta đúng thật là đã tốn không biết bao nhiêu là tiền bạc công sức”.
“Hai người... Sắp tìm thấy anh ấy chưa?”. Nụ cười của Trần Thi Mạn có hơi cứng ngắc.
“Sắp rồi”. Trần Long Tượng gật đầu.
Trần Cửu Kỳ nhíu mày: “Biểu cảm này của con là sao? Hình như con không muốn gặp cậu ấy lắm?”
Đương nhiên không muốn! Có chết cũng có muốn gặp!
Trong lòng Trần Thi Mạn nghĩ như vậy, nhưng không dám nói một lời nào.
Cô ta biết quá rõ tính tình của cha mình!
“Con bé này có hơi sợ hãi gặp vị hôn phu chưa biết mặt của mình, điều đó cũng rất bình thường, anh đừng dọa đứa nhỏ nữa!”, Trần Long tượng nhẹ giọng nói một câu.
“Bác hai, vị cao nhân tài giỏi kia, ngày mai sẽ đến nhà chúng ta phải không?”, Trần Thi Mạn ngẩng đầu lên, dẩu môi lên vội vàng hỏi.
“Đúng vậy!”, Trần Long Tượng gật đầu.
“Ừm... cháu chờ ông ấy đến!
Cháu đã chuẩn bị rất nhiều quà cho ông ấy!
Ngày mai! -
Ngày mai cháu tự tay tặng cho ông ấy!
Trần Thi Mạn có hơi hoang mang lo sợ, giọng nói khi nói chuyện cũng ấp a ấp úng.