Chắc chăn là vì hai nhà cực kì kính sợ năng lực của ông nội, nên mới vội vàng giục làm hôn lễ.
Nhưng một người không bình thường như ông nội mất tích suốt mười năm cùng với bố mình, thậm chí còn cố ý để lại truyền thừa cho mình.
Chẳng lẽ lần ấy ông nội và bố đã biết trước rằng bọn họ có lẽ không về được, vậy nên mới để lại một thủ đoạn dự phòng.
Và thủ đoạn dự phòng chính là mình?
Nghĩ đến đây, sắc mặt Triệu Lâm tái nhợt như tờ giấy.
Nếu thật sự là như vậy...
Ông nội vì mình được việc nên mới để lại truyền thừa.
Ngoài ra thì sao?
Chín tờ hôn thư chắc chắn không đơn giản như mình nghĩ!
Chín cô gái kia tuyệt đối không phải chỉ là vị hôn thê của mình, mà còn có tác dụng ngầm nào đó nữa.
Và dưỡng ngọc là một trong các tác dụng.
Mỗi một thế lực sau lưng vị hôn thê hoặc là bản thân vị hôn thê, nhất định là có tác dụng khác với mình hoặc ông nội!
Triệu Lâm thở gấp một lúc lâu, suy đoán trong lòng giống như là sợi râu, mỗi một sợi râu kéo dài ra các loại suy đoán.
Về phần là thật hay là giả thì anh không thể nào kiểm chứng được.
Nhưng anh có thể xác nhận một việc là... chín tờ hôn thư không hề đơn giản, chúng nó nhất định là cất giấu bí mật nào đó.
Cũng có thể là ông nội hi vọng anh nhanh chóng sưu tập chín khối ngọc để nhanh chóng tu luyện thành công.
Triệu Lâm suy nghĩ đến mức đau đầu. Một lúc lâu sau, anh lắc lắc đầu.
Anh quyết định hôm nào đi tìm Lý Thanh Nham hỏi bóng hỏi gió, xem ngoài việc anh có hôn ước với Lý Sơ Ảnh và ràng
buộc về ngọc ra, thì ông nội có dặn dò chuyện gì nữa không.
Triệu Lâm cất đi từng tờ hôn thư, lấy ra khối ngọc không còn linh tính nhiêu như trước đây.
Anh chỉ mới tu luyện “Tam Thanh Công” đến tầng thứ nhất thôi mà đã có y thuật hơn người rồi.
Vậy nếu anh tu luyện đến tầng thứ hai thì sao?
Triệu Lâm kéo cửa sổ, tắt đèn, dựa theo truyền thừa tiếp tục căn nuốt năng lượng trong ngọc.
Một đêm không ngủi
Đến khi sáng sớm, Triệu Lâm ngồi xếp bằng tu luyện cả đêm mở hai mắt ra.
Cuối cùng anh cũng hấp thu sạch sẽ năng lượng trong khối ngọc thứ nhất.
Tam Thanh Công vẫn chưa đột phá tầng thứ hai. Nhưng anh có cảm giác tu vi tầng thứ nhất của mình đã đến cực hạn.
Chỉ cần thêm một chút năng lượng là có thể đột phá tầng thứ hai.
“Phải đi nhà họ Lý lấy khối ngọc thứ hai thôi.” Triệu Lâm thầm nghĩ trong lòng, đồng thời thả lại khối ngọc bị hấp thu hết năng lượng đã biến thành màu xám lại trong hộp sắt.
Triệu Lâm đi bệnh viện làm việc như bình thường. Hôm nay không xảy ra chuyện xấu gì.
Hôm nay Lăng Nhạn Nam đi công tác, không biết khi nào mới trở về.
Lúc chạng vạng tan làm, Triệu Lâm quay về văn phòng thay đồ thì thấy Lăng Nhạn Nam đã trở lại.
“Trưởng khoa, sắp tới khi nào cô rảnh? Mẹ tôi muốn mời cô đi nhà tôi ăn cơm” Triệu Lâm thuận miệng hỏi.
“Thứ bảy, tôi rảnh tối thứ bảy, vừa lúc hôm nay viện trưởng đã nói cho tôi biết là ông ấy đã ký tên danh sách thực tập sinh chuyển chính thức rồi, còn nói là chiều thứ sáu sẽ công bố” Lăng Nhạn Nam nói.
“Ha ha, vậy tôi phải chuẩn bị bữa tiệc lớn rồi” Triệu Lâm cười nói.
“Ơ, thắng nhãi này, cậu không hỏi xem cậu có tên trên danh sách không hả?” Lăng Nhạn Nam cười mắng một câu.
“Nếu tôi không có tên trên danh sách thì với tính tình của cô, làm gì bình tĩnh được như bây giờ?” Triệu Lâm mỉm cười.
Quen biết Lăng Nhạn Nam lâu rồi, anh cũng rất hiểu tính cách của cô.
Bênh vực người mình!
“Bảo dì nấu cá đi, tôi thích ăn cá, ngoài ra nhớ nấu cơm nhiều một chút” Lăng Nhạn Nam không tiếp lời, ngược lại cười ha ha nói sang chuyện khác.
“Okl” Triệu Lâm cười đồng ý, nói câu chào rồi ra khỏi văn phòng, định đi nhà họ Lý.
Có điều, anh mới vừa đến cổng bệnh viện thì thấy Lữ Nam Nam đứng ngay cửa bệnh viện nhìn xung quanh, dường như là đang tìm người.
Triệu Lâm thầm mắng đen đủi, không phải là cô ta đến tìm anh đấy chứ?
Lúc Triệu Lâm cúi đầu coi như không nhìn thấy cô ta, định bước nhanh ra khỏi đây, thì cô ta đã nhìn thấy anh, chạy chậm lại chỗ anh.
“Triệu... Triệu Lâm, tôi có chuyện muốn nói với anh.” Lữ Nam Nam vội vàng nói.