“Có vài lời chỉ có thể nói riêng với anh”. Trần Thi Mạn kiên trì nói tiếp.
Chuyện liên quan đến hôn ước của cô ta và Triệu Lâm mà nói trước mặt Lý Thanh Nham và Vương Thánh Thủ, không phải sẽ lộ hết tất cả mọi chuyện rồi sao?
“Vương Thánh Thủ, đúng lúc tôi cũng có chuyện cần nói với ông về bệnh của Diệu Diệu!”. Lý Thanh Nham thấy Trần Thi Mạn đã nói như vậy, chủ động kéo Vương Thánh Thủ đi sang một góc khác.
Triệu Lâm đột nhiên im lặng. Đừng đi!
Ông cứ thế mà đi thì tôi phải từ chối như thế nào đây? “Anh... có nói điều gì với bố và bác hai của tôi chưa?”, Trần Thi Mạn nhìn chăm chằm vào Triệu Lâm, trái tim như đã
vọt lên đến cổ họng. Triệu Lâm bị nhìn chằm chăm cảm thấy rất không thoải mái, anh đương nhiên biết điều mà Trần Thi Mạn muốn biểu đạt là gì.
Đơn giản là đang xác nhận xem mình có còn bám lấy cô ta nữa không!
Đổi lại là những lúc bình thường thì Triệu Lâm có thể sẽ ôn hoà nhã nhặn tỏ vẻ mình không có ý định dây dưa nhiều.
Nhưng đối mặt với một Trần Thi Mạn phiền không chịu nổi như thế này thì bèn cười lạnh nói: “Cô cảm thấy thế nào?”
...". Trần Thi Mạn nghe thấy đáp án này thì đứng hình. “Cái gì gọi là tôi cảm thấy?”, Trần Thi Mạn khó hiểu.
“Tự cô đoán đi!", Triệu Lâm liếc cô ta một cái rồi trực tiếp bỏ đi mà không nói nhiều nữa.
“Anh... Sao con người của anh lại như vậy chứ?”, Trần Thi Mạn muốn đuổi theo tìm Triệu Lâm để lý luận, lúc này Lý Sơ Ảnh tiến lại gần, hỏi: “Thi Mạn, rốt cuộc làm sao vậy?”
Sắc mặt Trần Thi Mạn cứng đờ, vốn bước chân đang bước ra ngoài cũng cứng ngắc.
“Không...không có gì”. Trần Thi Mạn chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng của Triệu Lâm đi mất.
Cô ta biết Lý Sơ Ảnh cũng là một trong những người có hôn ước của Triệu Lâm.
Là bạn thân, cô ta càng không thể nói chuyện này ra. Nếu không sẽ rất xấu hổi
“Thi Mạn, có một chuyện, tớ muốn tâm sự với cậu”. Lý Sơ Ảnh hơi do dự, nhẹ giọng nói.
“Hả?”, Trần Thi Mạn lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng này của Lý Sơ Ảnh.
Đợi đến Trần Thi Mạn bị Lý Sơ Ảnh kéo đến không nơi không có ai, không xác định hỏi: “Thi Mạn, tớ thấy cậu... Hình như rất để tâm đ ến Triệu Lâm”.
“Cũng có một chút ít”. Trần Thi Mạn có hơi xấu hổ, nếu như đổi lại là thường ngày, cô ấy chắc chắn sẽ giải thích rõ nguyên nhân.
Nhưng chuyện này, cô ta chỉ có thể tự kiềm chế lại.
Lý Sơ Ảnh cân nhắc nhiều lần, mới cố lấy hết dũng khí cẩn thận hỏi: “Cậu... thích Triệu Lâm?”
Lúc Lý Sơ Ảnh hỏi những lời này, cặp mắt giống như viên đá quý kia nhìn chăm chằm vào Trần Thi Mạn, giống như muốn nhìn ra được suy nghĩ chính xác từ trên mặt của cô ấy.
Khi hỏi những lời này, cô ấy đã lấy hết can đảm của mình ra.
Từ khi trở về từ quán mì đến giờ, Lý Sơ Ảnh vẫn luôn suy nghĩ rất nhiều mà không biết phải làm sao, không hiểu tại sao thái độ của Triệu Lâm lại đột nhiên thay đổi như thế.
Cô ấy không thể giải thích được.
Nhưng khi vừa mới nhìn thấy Trần Thi Mạn và Triệu Lâm nói chuyện riêng thân mật với nhau, trong lòng Lý Sơ Ảnh đã có một đáp án không rõ ràng lắm.
Đó là...!
Có lẽ Trần Thi Mạn cũng đang tìm hiểu Triệu Lâm!
“Hả?”, Trần Thi Mạn hoàn toàn choáng váng, mở to mắt giống như nghe được chuyện gì không thể tưởng tượng nổi.
“Làm sao có thể, tớ làm sao có thể thích anh ta được!” Trần Thi Mạn vội vàng phản bác.
Một người chồng như ý trong lòng cô ta nhất định phải là một người đứng đầu một phương.
Là một cô gái ham hư vinh.
Trần Thi Mạn không thể chấp nhận được việc một nửa khác của mình không đủ xuất sắc nổi bật.
“Á..”, Lý Sơ Ảnh thấy phản ứng của cô ta không giống như đang giả vờ thì thở dài một hơi, cả người giống như đã được giải thoát.