Tài nguyên và tiền tài mà bọn họ đã dùng có thể nói là vô số kểi
Lúc trước, rõ ràng suýt chút nữa đã sắp tìm được rồi.
Nhưng một trận hỏa hoạn đã thiêu rụi tất cả manh mối, toàn bộ kế hoạch của họ cũng đã bị thiêu sạch.
“Nhanh lên đi! Anh hi vọng em tăng thêm số lượng nhân lực, tăng thêm tài chính, tóm lại là hãy dùng đến những cách thức mà em có thể nghĩ ra được, bằng bất cứ giá nào cũng phải tìm được người!
Bây giờ không còn như lúc trước nữa!
Trước kia khi ông cụ còn khỏe mạnh, chúng ta có thể từ từ tìm.
Bây giờ, phải nhanh chóng tìm được bọn họ”. Trong giọng nói của Trân Long Tượng có mang theo sự uy nghiêm.
Đổi lại là bình thường thì ông ấy tuyệt đối sẽ không nói chuyện với Trần Cửu Kỳ như vậy.
Nhưng trong chuyện này. Không có sự thương lượng nào ở đây cải
“Vâng! Em cũng nghĩ như vậy!", Trần Cửu Kỳ nghiến răng, lên tiếng trả lời.
Trong trang viên của nhà họ Lý, Triệu Lâm và Vương Thánh Thủ đã kiểm tra tình hình của Lý Diệu Diệu, tổng thể mà nói vẫn khá giống với dự liệu của anh.
Vương Thánh Thủ mỗi một lần khám lại thì đều âm thầm kinh ngạc.
Thao tác châm cứu của Triệu Lâm gần như đã giữ được Lý Diệu Diệu ở lại nhân gian!
Tài năng như thế có thể nói nghịch thiên!
Nếu như không phải bản thân tuổi đã lớn, địa vị cũng cao, ông ấy cũng muốn học thêm từ Triệu Lâm, phương thức châm cứu này rốt cuộc là có nguồn gốc từ đâu mà lại có thể đạt đến trình độ kỳ diệu như này.
Triệu Lâm đưa tờ giấy mà mình đã viết xong cho Vương Thánh Thủ nói: “Về những việc phải sơ chế hay sử dụng những loại dược liệu nào thì tôi đã viết ở trên giấy rồi, ông chuẩn bị đi”.
Vương Thánh Thủ nhận lấy. Trên tờ giấy viết rất nhiều chữ.
Phải sơ chế một số dược liệu phụ như thế nào, rồi lại phải sử dụng như thế nào, cách sắc thuốc cũng vậy, phương pháp cũng thế, viết cực kì tỉ mỉ.
Nếu là người bình thường thì sẽ cảm thấy trong đó viết những điều cực kì rườm rà và ra vẻ huyền bí.
Nhưng Vương Thánh Thủ là người có kinh nghiệm phong phú, chỉ nhìn một cái đã phát hiện ra những mục chú ý này có nghĩa là gì, tại sao có liên quan gì đến căn bệnh của Lý Diệu Diệu.
Vương Thánh tay cầm tờ giấy, đọc mất khoảng năm sáu phút.
Ông ấy như nhặt được vàng, lúc ông vốn định tiếp tục nghiên cứu.
Lý Thanh Nham đã đến, cắt đứt mạch suy nghĩ của ông ấy.
“Tôi lần đầu thấy ông nhập tâm như vậy”. Lý Thanh Nham nhìn Vương Thánh Thủ ngẩng đầu lên, cười nói.
Vương Thánh Thủ cẩn thận từng li từng tí gấp đơn thuốc. lại, để vào trong túi trong của mình, sau khi kiểm tra lại đã cất cẩn thận, thuận miệng nói: “Học, học nữa, học mãi mài!”
Vương Thánh Thủ ngoài miệng nói thì dễ dàng, nhưng ánh mắt lại không nhịn được liếc Triệu Lâm một cái.
Tên nhóc này rốt cuộc là một người như thế nào?
Dược lý ở trong đơn thuốc chắc chắc đã đạt tới cấp bậc chuyên gia kỳ cựu có một không hai.
Cậu ấy tuổi còn trẻ mà đã đến đến được bước này?
Triệu Lâm nói với Lý Thanh Nham: “Nếu như không có chuyện gì nữa thì tôi đi về nghỉ ngơi trước, ngày mai lại đến khám cho Diệu Diệu”.
“Ở lại cùng nhau ăn bữa tối đi”. Lý Thanh Nham mời.
Hôm nay gặp mặt nhà họ Trần, công thêm cả sự tiến cử của Vương Thánh Thủ, Lý Thanh Nham càng thích Triệu Lâm đang đứng ở trước mặt mình hơn nữa.
Tên nhóc này, luôn có thể tạo ra những bất ngờ khác. nhau cho ông ấy.
Triệu Lâm lắc đầu từ chối. Lý do rất đơn giản!
Những lời mà Trần Thi Mạn nói vào lúc chiều nay thật sự như một cây đỉnh ghim ở trong lòng của anh.
Anh cảm thấy Lý Thanh Nham quá kinh khủng.
Người này lại có thể bắt con gái của mình theo đuổi người đàn ông mà cô ấy không yêu, còn giả bộ rất thích mình.
Hành vi này khiến Triệu Lâm không thể nào chấp nhận được.
Chờ điều trị xong cho Lý Diệu Diệu.
Anh cũng muốn duy trì khoảng cách nhất định với nhà họ Lý!
“Vậy để tôi sai người đưa cậu về”. Lý Thanh Nham cũng không nỡ ép buộc người khác, càng không biết chiều hôm nãy đã xảy ra một số chuyện “Ngoài ý muốn”.
Triệu Lâm vừa đi đến phòng khách.
Trần Thi Mạn vừa thấy anh đi ra bèn lập tức đứng dậy.
Lý Sơ Ảnh cũng đứng dậy, cô cũng muốn hỏi Triệu Lâm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hai người bọn họ đột nhiên... có vẻ trở nên xa cách.
Rõ ràng trước buổi chiều, còn rất tốt!
Trần Thi Mạn tiến lên cúi gập người nói với Lý Thanh Nham, Vương Thánh Thủ: “Ông Vương, chú Lý, cháu... muốn cùng nói chuyện với anh ta một lát”.
“Có chuyện gì, chúng ta cứ nói thẳng ra đi”. Triệu Lâm theo bản năng nhíu mày lại.