“Phiền Thánh Thủ quá!”, Trần Long Tượng cũng an tâm hơn.
Ngay cả nhà họ Lý cũng tin tưởng Triệu Lâm như vậy thì còn cần nói gì nữa.
“Các vị có thể đi rồi", Vương Thánh Thủ xua tay, nói trằng ra là đuổi người.
Chuyện đã bàn xong, mọi người cũng chẳng thân, không cần tán gẫu thêm.
Hai anh em cũng trực tiếp đứng lên. Ba người Triệu Lâm tiễn họ tới cửa.
Trần Cửu Kỳ không khỏi dừng chân nhìn chằm chằm Triệu Lâm.
Trần Long Tượng nói: “Đừng nhìn nữa, giống thôi... chứ không phải!”
“Hầy..”, Trần Cửu Kỳ thở dài, mắt hơi đỏ như nhớ tới chuyện gì đó.
Triệu Lâm cảm thấy có chút khác thường. Anh có một linh cảm. Nhà họ Trần và nhà anh có quan hệ không bình thường.
Hơn nữa có vẻ anh em Trần Long Tượng quen biết bố anh?
Đương nhiên đây chỉ là suy đoán của anh.
Lúc hai người kia sắp lái xe đi.
Hai chiếc Porsche chạy vào trong trang viên.
Thì Lý Sơ Ảnh và Trần Thi Mạn xuống xe.
Trần Thi Mạn cầm theo bao lớn bao nhỏ xuống xe. Lý Sơ Ảnh có chút không yên tâm
Chẳng qua khi họ xuống xe thì thấy đám người lớn, phản ứng cả hai không giống nhau.
Lý Sơ Ảnh gần như thấy ngay Triệu Lâm đứng trong đám người.
Vốn dĩ tâm trạng có chút thấp thỏm, khi thấy anh, cô lại cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Anh tới mình?
Suy nghĩ biến đổi trong lòng Lý Sơ Ảnh. Vương Thánh Thủ nói cao nhân là anh? Nhưng có người vui thì sẽ có kẻ buồn.
Trần Thi Mạn vốn đang tươi cười, thấy Triệu Lâm, bố và bác hai mình đứng chung thì nụ cười cứng lại.
Sự sợ hãi chưa từng có ngập tràn trong lòng cô ta. Chuyện gì đây?
Sao họ lại gặp nhau.
Triệu Lâm không phải bận rộn lắm à?
Bố và bác hai đã nói sẽ gặp cao nhân trễ hơn một chút à? Trần Thi Mạn sững người tại chỗ, cơ thể run rẩy.
“Thi Mạn?”, Trần Cửu Kỳ gọi con gái.
giọng của cô ta cũng run rẩy.
Đâu chỉ âm thanh, hai chân cũng mềm nhữn. Gô ta biết tính bố.
Nếu đối phương biết mình huỷ hôn với Triệu Lâm thì e là sẽ đánh gãy chân mình mất.
“Con tới đây làm gì?", Trần Cửu Kỳ đeo kính râm hỏi.
Biểu cảm của Triệu Lâm có chút khác thường, quay đi quay lại thì mình là cao nhân mà Trần Thi Mạn đã nói à?
“Chuyện này... hôm nay không phải tới gặp cao nhân sao ạ? Con sợ người ta không đồng ý nên tìm vài món đồ bằng ngọc mang tới làm quà, coi như là tấm lòng của con!”, Trần Thi Mạn cố bình tĩnh đáp.
Lần này Vương Thánh Thủ chịu gặp chúng ta cũng là nhờ Tiểu Mạn giới thiệu!”, Trần Long Tượng bình tĩnh giải thích.
“Cuối cùng cũng làm được việc ra hồn!”, Trần Cửu Kỳ vui mừng ra mặt.
“Bố... vị cao nhân kia tới chưa ạ?”, Trần Thi Mạn thấy thái độ của bố và bác không tệ thì hỏi.
Trong lòng cũng đã hiểu. Họ chưa biết Triệu Lâm là chồng chưa cưới của cô ta.
Mọi người có mặt nghe thấy Trần Thi Mạn hỏi thì bỗng im bặt.
Lý Thanh Nham, Vương Thánh Thủ vô thức nhìn sang Triệu Lâm.
Hai anh em họ Trần cũng không quay đầu.
Trần Long Tượng: “Vị cao nhân kia đã rời đi!”
“Rời... rời đi!”
Trần Thi Mạn cảm thấy như sấm sét giữa trời quang. Sao người đó có thể rời đi?
Nếu đi rồi thì món đồ hơn cả triệu này của mình phải xử lý sao đây?