Bejamin rất mê các tiết mục văn hoá cổ điển Việt Quốc, chính vì vậy tôi chọn một tác phẩm ca múa theo một tác phẩm cổ xưa.
Sảnh lớn trong dinh cơ của Triệu gia được trang trí lại cho giống một
sân khấu. Cả dàn nhạc và đám Vũ Cơ minh hoạ cũng được Hồ Điệp vận đến
rồi. Phen này không thành công, thì tôi sao dám nhìn mặt chị nữa.
Khách khứa đã tụ tập đầy đủ trước sân nhà. Họ vui vẻ nói cười, nhấm nháp rượu trong bầu không khí lung linh rực rỡ ánh đèn. Đêm đã khuya và tiết mục đinh của lễ hội cũng phải bắt đầu. Tôi hít thở thật sâu, chầm chầm
bước ra giữa sân khấu. Tất cả các ánh nhìn đều tập trung vào tôi, những
ngọn đèn pha cũng lia hết về phía tôi. Mọi người chợt im bặt, chờ đợi
lắng nghe những gì sắp diễn ra.
“...Ngọc Hồ có đám chay tăng,
Nức nô cảnh Phật, tưng bừng hội Xuân.
Thưởng xuân sinh cũng dạo chơi,
Thơ lưng lưng túi, rượu vơi vơi bầu.
Mảng xem cây phạm thú mầu,
Vầng kim ô đã gác đầu non tê.
Tiệc thôi ai nấy cùng về,
Gió chiều lay bóng hoa lê la đà.
Bên cầu đàn lũ năm ba,
Thần tiên trước mắt ai là kẻ hay !
Sinh vừa tựa liễu nương cây,
Lá hồng đâu đã thổi bay lại gần.
Mắt xem mới tỏ dần dần,
Mấy dòng chữ viết ba vần bốn câu.
Trông qua lặng ngắt giờ Lâu,
Ấy ai thả lá doành câu ghẹo người.
Vừa toan họa lại mấy lời,
Gió hương đâu đã bay hơi nồng nàn...”(trích ‘Bích câu kỳ ngộ’ – Khuyết danh)
Đó là một điển tích cổ rất nổi tiếng ở Việt quốc. Ban đầu chỉ là một
bài thơ khuyết danh, sau đó được viết thêm nhạc, thêm vũ kỹ, và cuối
cùng trở thành một vở diễn hoàn chỉnh kể về một chuyện tình. Lần này tôi biểu diễn là một trích đoạn trong vở diễn đó, đoạn hai nhân vật chính
gặp nhau trong hội mùa xuân.
Tiếng nhạc réo rắc vui tươi, thế nhưng mỗi động tác múa đều rất chậm và
công phu vô cùng. Tôi đã cố gắng chọn một trích đoạn khó nhất, nhưng
động tác đẹp nhất cho buổi diễn này. Mùa xuân và chuyện tình trai gái là những chủ đề khó có thể tách rời.
Gương mặt trang điểm rực rỡ, y phục lộng lẫy, kỹ thuật điêu luyện ...
Tôi không tin kẻ si mê văn hoá Việt Quốc, Bejamin lại không động lòng vì tiết mục này.
“... Thấy người trước cửa tam quan,
Theo sau ba bảy con hoàn nhởn nhơ.
Lạ lùng con mắt người thơ,
Hoa còn phong nhụy, trăng vừa tròn gương.
Rành rành xuyến ngọc thoa vàng,
Quần hồng tha thướt, y trang lượt là.
Mỉa chiều nét ngọc làn hoa,
Cá chìm dưới nước, nhạn sa lưng trời.
Gần xem vẻ mặt thêm tươi,
Mùi hương thoang thoảng thơm vơi ít nhiều.
Làn thu lóng lánh đưa theo,
Não người nhăn chút lông nheo cũng tình.
Vốn mang cái bệnh Trương sinh,
Gặp người nghiêng nước nghiêng thành biết sao?
Đưa tình một nét sóng đào,
Dẫu lòng sắt đá cũng xiêu, lọ người.
Nhân duyên ví chẳng tự trời,
Từ lang chưa dễ lạc vời non tiên...”(Trích ‘Bích câu kỳ ngộ’ – Khuyết danh)
Tuy ánh đèn chiếu sáng rất chói mắt, nhưng tôi vẫn quan sát rất rõ mục
tiêu của mình. Bejamin quả nhiên đang há hốc miệng mồm nhìn tôi ca múa.
Anh ta lúc này cũng không khác nhân vật Tú Uyên trong tích đoạn, lần đầu gặp được mỹ nhân.
Tôi hát lên, chân anh ta nhịp theo điệu nhạc. Tôi di chuyển, ánh mắt anh ta cũng bám theo không rời. Tiết mục kết thúc, anh ta là người đầu tiên vỗ tay giòn dã nhất. Tôi bước xuống khỏi ‘sân khấu’, tiếp cận anh ta.
Dư âm của vở diễn dường như vẫn còn đọng lại. Bejamin ngây ngất trong
không khí mùa xuân thần tiên của câu chuyện.
Buổi tối hôm đó, tôi bên cạnh Bejamin không rời. Có rất nhiều khách khứa anh ta phải gặp, có rất nhiều chuyện mà bọn họ cần phải nói. Thế nhưng
bàn tay của anh ta chưa hề rời khỏi thắt lưng của tôi.
Hồ Điệp nháy mắt với tôi một cái, tôi lén giơ tay đưa dấu hiệu chiến
thắng đáp lại. Đêm đầu tiên của tôi sắp đến rồi, tiền của tôi sắp vào
túi rồi.
Đáng tiếc, ông trời không giúp tôi. Tối hôm đó, tiệc vui linh đình,
Bejamin uống rượu quá chén, say đến ngất ngư. Khi dìu được anh ta về đến phòng ngủ, Bejamin lăn đùng trên giường say sưa ngủ vùi. Chẳng lẽ tôi
lấy nước tạt cho anh ta tỉnh dậy để ‘làm việc’.
Đột nhiên, một ý nghĩ khôn ngoan xuất hiện trong đầu. Tôi lột hết đồ của anh ta, kể cả quần áo của mình, quăng lung tung trong phòng. Sau đó tôi kéo chăn tận cằm rồi yên tâm đi ngủ. Chỉ nhiêu đó là đủ ‘vu oan’ cho
người ta rồi. Không phải chịu thiệt mà vẫn có thu nhập, chưa bao giờ có
món tiền nào dễ kiếm hơn từ bọn đàn ông say rượu. Giấc ngủ đến với tôi
rất dễ dàng, vì tôi luôn mơ tưởng đến khung cảnh ngạc nhiên sáng hôm
sau.
^_^
Sáng hôm sau tôi thức dậy, thất vọng tràn trề. Người nằm bên kia giường
đã biến đâu mất tiêu mất tích. Cả quần áo của anh ta, bị tôi vất dưới
đất, cũng biến mất theo. Quả nhiên đúng kiểu những người nhát gan, vô
trách nhiệm nhất. Nhưng không sao, người trả tiền cho tôi là Triệu gia
không biến mất là được. Hơi hụt hẫn vì không nghe anh ta la hoảng vào
buổi sáng sớm, khi phát hiện mình không mảnh vải che thân nằm trên
giường.
Tôi nhìn vào đồng hồ, mười giờ sáng, mà có lẽ hơi trễ để gọi là buổi
sáng rồi. Tôi uể oải vươn vai, co duỗi cả thân mình cứng đơ. Buổi diễn
tối hôm qua khiến toàn bộ cơ thể tôi nhức mỏi, cơ bắp căng cứng. Quả
thật vũ điệu đó không dễ biểu diễn mà. Tôi nhớ lại, đến tận bốn giờ sáng mình mới được chợp mắt ngủ, vì vậy tôi dậy trễ cũng là chuyện bình
thường.
Đến buổi ăn trưa, thì tôi mới ra khỏi phòng. Hồ Điệp đã ngồi sẵn ở bàn
ăn chờ đợi. Tôi ngó quanh, ngoài hai chúng tôi thì không còn ai khác
nữa. Mấy người đàn ông đi đâu hết cả rồi nhỉ? Tuy nhiên, chúng tôi dù
sao cũng là khách của Triệu gia, vì vậy đám đầu bếp cũng không bỏ đói
chúng tôi được.
- Sao? Thành công chứ? – Hồ Điệp háo hức hỏi. Tôi biết chị hỏi không phải vì tò mò mà là thật lòng quan tâm tôi.
- Em không biết có nên gọi là thành công không nữa ...Rồi
tôi bắt đầu nhỏ giọng kể cho chị về việc tối hôm qua. Hồ Điệp hơi cau
mày khi nghe đến đoạn Bejamin say sưa bất tỉnh. Kết thúc câu chuyện, chị thở phào.
- Em làm như vậy đúng lắm. Chẳng biết anh ta có phải là loại tôn sùng tình một đêm không? Có lẽ nên chuẩn bị thêm vài Mai Tử, phòng
hờ đêm nay anh ta đòi đổi người. – Hồ Điệp vỗ vỗ nhẹ vào tay tôi. – Em
yên tâm, cứ xem như đêm qua là lần đầu tiên của em đi, chị sẽ đòi Triệu
gia đầy đủ tiền.Nghe Hồ Điệp nói vậy, tôi cũng hơi yên tâm một chút. Tôi ngó quanh quất.
- Mấy người khác đâu hết rồi?
- Chị cũng không rõ, sáng nay nghe nói bên công xưởng có chuyện gì đó, bọn họ toàn bộ kéo nhau đi hết rồi.
- Vậy tối nay thì sao? – Tôi lo lắng.
- Việc gì tới thì cũng phải tới thôi. Đằng nào thì món tiền đó chúng ta chắc chắn sẽ lấy, ai làm ‘ông chủ’ cũng được hết.Hồ Điệp nói ra rất nhẹ nhàng, nhưng tôi lại không nghĩ được như vậy. Lần
đầu tiên thoát nạn, nhưng tôi không tin kỳ tích như vậy sẽ lặp lại thêm
lần nữa. Nghĩ tới mấy ông già đầu hói, bụng phệ kia là tôi hơi nhợn nhợn trong cổ họng rồi. Tôi tự cốc đầu mình một cái. Mới có hai ngày sống ở
nhà giàu, sung sướng quá nên tôi quên mất thân phận của mình rồi sao?
Tôi là một kỹ nữ, và kỹ nữ chuyên nghiệp thì không có quyền chê bai, dù
khách là bất cứ ai.
“Nhưng, mấy lão già kia thì ...” tôi lại tiếp tục ăn không vô được nữa