Tôi và chị Hồ Điệp được giữ lại biệt thự của Triệu gia. Để phục vụ đoàn
khách cho tốt, chúng tôi sẽ cùng khách ăn ngủ không rời. Hồ Điệp đã thì
thầm vào tai tôi rằng thu nhập vụ này rất khá, chỉ một tuần lễ mà kiếm
được tận hai ngàn đồng. Nghe đến số tiền đó thì tôi rất phấn chấn, bây
giờ thì tôi đã sẵn sàng để cho ông chủ muốn làm gì thì làm rồi.
Chúng tôi cùng nhau ăn tối trong một căn phòng rất lớn, đèn đuốc sáng
trưng và rất nhiều người phục vụ. Lần đầu tiên tôi nếm trải cảm giác ăn ở nhà giàu là như thế nào. Dù đã được học tập rất nhiều lễ nghi ở Hoa Mãn Lâu, nhưng ăn một bữa tối kiểu tây vẫn khiến tôi lạ lẫm và bối rối.
Không có chén đũa mà có rất nhiều muỗng dĩa chẳng biết để làm gì. Dường
như mỗi thứ đều dành riêng cho một món ăn khác nhau. Nhà giàu rõ bày vẽ, tại sao cứ phải phức tạp mọi thứ lên như thế.
Không khí của bữa ăn khá vui vẻ vì có sự xuất hiện của hai cô gái. Ngoại trừ một chỗ trống của công tử con Triệu gia, thì những vị trí còn lại
đều đã đầy người. Triệu phu nhân đã mất, các vị khách cũng không ai mang theo phu nhân. Tất cả khách ăn tối đều là đàn ông thuộc hai bên công
ty. Không có chúng tôi khuấy động bầu không khí, đám đàn ông ở chung một chỗ chẳng phải kỳ dị lắm sao.
Tôi nhìn Triệu gia mập mạp cùng bộ ria mép đã lốm đốm bạc, đoán rằng con ông ta cũng là một gã mập với cái bụng thùng phi giống cha mình. Tất cả những người giàu có mà tôi gặp đều rất mập giống như Triệu gia. Ốm yếu
là biểu hiện của người nghèo, đã là người giàu thì phải mập. Có lẽ mấy
người khách ngoại quốc là ngoại lệ. Họ giàu có nhưng không mập, chỉ có
một vấn đề là họ quá cao và to mà thôi. Tôi rút ra một kết luận, là
người càng nhiều tiền thì sẽ càng to ra. Biểu hiện đầu tiên là rất mập,
có lẽ giai đoạn kế tiếp sẽ là cao lên, giống như những người ngoại quốc
này vậy.
Bữa tối rất nhiều món ăn, nhưng lại không có cơm. Sau khi đứng lên khỏi
bàn ăn, bụng tôi vẫn còn sôi âm ầm. Mỗi bữa nếu như không có năm chén
cơm đầy thì tôi không chịu nổi. Ma ma từng mắng chị Hồ Điệp vì mang về
một đứa bao tử lủng như tôi. Dù đã cố ăn ít đi, nhưng không đủ năm chén
cơm thì tay chân tôi bủn rủn hết. Chẳng hiểu số cơm đó đã chạy đi đâu
hết, cho đến bây giờ tôi vẫn thuộc hàng rất gầy. Mặc dù không gầy như
lúc nhỏ nhưng vẫn là đứa gầy nhất Hoa Mãn Lâu. Tôi cố gắng uống thêm
nhiều nước một chút, hòng kềm hãm cái bụng vô trật tự của mình.
Tiết mục sau khi ăn tối sẽ là dạo mát, tôi lại bị Bejamin tra tấn bằng
hàng tá câu hỏi trên trời dưới đất. Xem ra anh ta đã ngưỡng mộ đất nước
Việt Quốc này khá Lâu. Sự hiểu biết và nghiên cứu của Bejamin đối với
đất nước tôi không phải ít. Vì vậy số lượng câu hỏi anh ta đặt ra cũng
nhiều không kể xiết, phạm vi lại rộng, đông tây kim cổ gì cũng có. Đối
với một đứa chưa học hết trung học như tôi thì có những câu hỏi tôi cũng mù mờ vô cùng. Nhưng nhờ giỏi ứng phó, nên coi như tôi an toàn qua ải.
Trời tối khuya, Bejamin đưa tôi trở về phòng. Tim tôi đập thình thịch
khi nghĩ đến chuyện mà người ta bỏ tiền ra mời mình đến đây. Chị Hồ Điệp đã dạy tôi rất nhiều thứ. Từ trong căn phòng nhỏ dưới cầu thang, tôi
cũng đã được thị phạm các cặp khác biểu diễn nhiều lần. Nhưng dù sao lần đầu tự mình thân chinh thì vẫn cảm thấy hồi hộp. Hồ Điệp từng nói lần
đầu tiên sẽ có chút đau đớn, nhưng những lần sau sẽ không như vậy nữa.
Tôi không sợ đau đớn nhưng lại sợ nhiều thứ mơ hồ không rõ ràng khác.
Con đường trở về phòng dường như ngắn đến kỳ lạ.
Đoạn hành lang vắng ngắt không còn ai đi qua lại. Dãy cửa kính một bên
nhìn ra khu vườn ngoài trời với ánh trăng đang lên. Ánh sáng quỷ dị mờ
ám không đủ sáng, mà lờ mờ trầm đục. Tôi cảm thấy căng thẳng, sợ hãi tột độ. Ban đêm trời không lạnh lắm nhưng mồ hôi vẫn đổ ra đầy tay. Tôi vội vàng chùi bàn tay vào áo và mỉm cười thật mơ hồ khi Bejamin liếc nhìn
mình.
Đến trước cửa phòng, đột nhiên anh ta nắm lấy tay tôi lần nữa. Tôi sững
người, sau đó mới bắt đầu hiểu anh ta sẽ làm gì mình. Tôi nhắm mắt, chờ
đợi cái xô đẩy thô bạo giống như những vị khách say rượu mà mình từng
thấy ở Hoa Mãn Lâu. Cảm nhận một cái vuốt nhẹ trên bờ má, một cái hôn
nhẹ lên trán. Tôi mở mắt ra nhìn người đàn ông đứng trước mặt. Bejamin
mỉm cười trong trẻo.
- Chúc ngủ ngon!
- Chúc ngủ ngon! – Tôi máy móc lặp lại.Sau đó anh to quay
lưng bỏ đi trong sự kinh hoàng tột độ của tôi. ‘Ông chủ’ của tôi bỏ đi
mà không làm gì hết. Còn tiền công hôm nay của tôi thì sao, còn nhiệm vụ ban đêm của tôi thì sao? Tôi đứng chết lặng tại chỗ một hồi lâu trước
khi tỉnh ra. Thở phào nhẹ nhõm. Mặt trăng kia lên cao dường như đã sáng
hơn lúc nãy.
Tôi mở cửa, đi vào căn phòng dành cho mình. Quá xa hoa cho một đứa nghèo khổ. Tôi muốn có thật nhiều tiền, muốn có bữa ăn ngon và ngủ trong một
căn phòng đẹp như thế này. Có đủ tiền, tôi sẽ thực hiện kế hoạch báo thù của mình. Và việc tiếp theo sau đó chính là ăn một bữa thật no nê, ngủ
thật đẫy. Nhắc tới ăn, bụng tôi lại kêu réo ầm ĩ. Có lẽ đi ngủ sẽ cảm
thấy bớt đói hơn. Tôi nằm vật ra giường, hạnh phúc theo đuổi giấc mộng
đẹp của mình. “Chén cơm thứ sáu, chén cơm thứ bảy, chẹp ... chẹp ...”
Tôi mơ màng đếm trong mơ.
^_^
Nói là đi làm ăn, nhưng trong đám khách chỉ có mình Bejamin là không
phải làm việc. So với mấy gã đầu hói, mặt đầy nếp nhăn kia thì Bejamin
có vẻ trẻ hơn. So với tiêu chuẩn người Việt thì có lẽ anh ta chừng ba
mươi mấy tuổi. Khá là trẻ để làm sếp của một công ty lớn.
- Bách Hợp tiểu thư, cô đang suy nghĩ gì? – Bejamin chợt
quay qua hỏi. Chúng tôi đang cùng nhau dạo bước trong bảo tàng lịch sử
Tiêu Thương.
- Tôi chỉ đang nghĩ đến khi những tạo tác này, khi chúng ra đời thì
thành phố lúc đó như thế nào nhỉ? Tất cả đều đã có lịch sử cả ngàn năm
rồi. – Tôi vội vàng đánh lạc hướng chú ý của anh ta sang thứ khác.
- Tôi cũng vậy, thật muốn biết lúc đó như thế nào. – Bejamin gật đầu
đồng tình. – Một ngàn năm trước, là thời kỳ loạn lạc, chiến tranh viết
trong ‘Lập quốc ký’ đúng không?
- Gần đúng, năm ngoái mới là kỷ niệm 870 năm, ngày bức tường sụp đổ.
- Bức tường sụp đổ là sao, sự kiện đó có ý nghĩa gì? – Anh chàng ngoại quốc mở mắt to nhìn tôi chờ đợi.
- Tiêu Thương trước đây là một toà thành rất nhỏ. Khi chiến tranh xảy
ra, vị phiên vương lúc đó, người sau này thống nhất Việt Quốc, đã giật
sập những bức tường của Tiêu Thương. Thế là thành phố không còn bị gò bó nữa, phát triển và mở rộng liên tục. Như anh thấy đó, đến bây giờ thành phố đã rộng đến biết bao nhiêu. Thời đó, một toà thành mà không có
tường bao thì rất là kỳ lạ. Nhưng thành phố này nhờ sự kỳ lạ đó mà vẫn
tồn tại gần cả ngàn năm cho đến bây giờ.
- Wao, hiểu biết của cô thật sâu rộng. – Bejamin vỗ tay thán phục.Tôi mỉm cười khiêm tốn trước sự ca ngợi của anh ta. Mấy chuyện nãy giờ tôi
kể có gì khó đâu, toàn bộ đều được ghi trên bia di tích đặt bên ngoài
viện bảo tàng.
- Con gái Việt ai cũng thông minh, xinh đẹp và trẻ trung. Bách Hợp, năm nay cô bao nhiêu tuổi rồi?
- Mười tám. – Tôi trả lời theo lời Hồ Điệp đã dặn.Tuy mười
sáu tuổi làm kỹ nữ ở Việt quốc là rất bình thường, nhưng người nước
ngoài hình như không quan niệm như vậy. Đối với họ, mười sáu tuổi chỉ là con nít. Họ chỉ chơi với những cô gái đã trên mười tám tuổi thôi.
- Wao, còn trẻ hơn tôi nghĩ nữa. Cô ít tuổi như vậy mà đã là nghệ nhân trong nghề rồi. Bejamin ngạc nhiên. Anh cứ tin vào lời mà Triệu gia đã giới thiệu rằng tôi là
nghệ nhân trong nghề. Kỹ nữ dịch ra theo ngôn ngữ của anh là những cô
gái nghệ thuật, còn cấp Mai Tử thì đã xếp vào hàng nghệ nhân rồi. Nếu
tôi nói tôi mười sáu tuổi thì anh ta còn ngạc nhiên đến cỡ nào nữa nhỉ?
- Có là nghệ nhân gì to tát đâu. Tiểu nữ thấy như ông chủ,
làm giám đốc của một công ty mới thật là giỏi. Tiểu nữ luôn ngưỡng mộ
những người đàn ông chín chắn như ông chủ. – Tôi nũng nịu. Dùng kỹ thuật câu dẫn anh ta. Hơi cúi gầm mặt xuống, ngước nhìn lên để đôi mắt to
hơn, long lanh hơn.
- Hê hê ... Cô ca ngợi làm tôi thấy ngại quá. Cơ nghiệp này là do tôi bị ép phải thừa kế thôi. Ước mơ của tôi là được đi du lịch khắp nơi, khám
phá những nền văn hoá mới. Tôi mới hai mươi bốn, cũng chưa thể gọi là
chín chắn gì.Lần này thì đến lượt tôi ngạc nhiên. Hai mươi
bốn, vậy mà sao nhìn già thế? Thôi bỏ đi, chắc là do người nước ngoài ai cũng thế. Nhiệm vụ của tôi cũng không phải là điều tra thân thế của anh ta. Phải mau chóng kéo ‘ông chủ’ này lên giường rồi nhận phần tiền
thưởng của mình thôi.
- Vậy em có thể gọi bằng anh được không? Em thấy gọi mãi
bằng ông chủ khiến chúng ta xa lạ quá. – Đòn tấn công kế tiếp được tung
ra.
- Cô ... à em có thể gọi như vậy. Từ đầu anh đã thấy gọi như vậy hơi xa
lạ, nhưng anh không rõ ở đây xưng hô như thế nào mới đúng. Tiếng Việt
rắc rối và phức tạp quá. Chỉ là hai người nói chuyện với nhau mà có rất
nhiều cách xưng hô.
- Ôi! Bách Hợp hạnh phúc quá. Em thấy chúng mình ngày càng gần gũi nhau hơn rồi.
- Đúng vậy, vì em là người bạn duy nhất của anh ở đất nước này mà.Cứ như vậy, tôi liên tục dùng các chiêu thức tấn công đã được học. Dùng
hết tất cả các từ gợi ý, nhưng anh ta vẫn vô tư tránh né. Sự khác biệt
giữa các nền văn hoá thật khủng khiếp quá. Với tốc độ ‘tình bạn’ như
hiện giờ, thì kết thúc chuyến công tác chắc tôi vẫn chưa kéo được anh ta lên giường mất. Nếu tôi không đưa được cho anh ta ‘đêm đầu tiên’, vậy
thì phần tiền của tôi trong phi vụ này chắc chỉ còn mấy đồng bạc lẻ.
Tối hôm đó Triệu gia lại mở hội tại nhà. Xem ra Bejamin đối với ông ta
là một đối tác vô cùng quan trọng, không từ mọi phương pháp giúp anh ta
vui chơi. Thấy tôi chưa đắc thủ nên chị Hồ Điệp giúp tôi một tay, đêm
hôm đó tôi có một tiết mục biễu diễn giúp vui cho lễ hội.