Tuyết Che Lấp Muôn Ngàn Thương Nhớ

Chương 30: Trở thành người tình của đại ca




Nóng rồi lạnh, ra rồi vào. Tất cả đều có giới hạn của nó. Kéo dài được khoảng bốn năm lần, Lục Bảo cũng phải ngã mũ chào thua. Ôm lấy tôi trong lòng, anh ngửa đầu ra thở dốc.

- Chuyện gì trên đời này cũng có cách giải quyết. Anh đừng tự ép mình đi vào tử lộ. – Tôi rỉ rả.

- Ừ hừ - Ậm ừ trả lời.

- Phải giữ gìn sức khoẻ thì mới có thể làm việc Lâu. – Tiếp tục dặn dò.

- Ừ.

- Sau này đi chời bời có thể dặn các cô ấy mang theo nước đá. – Tôi rất có đạo đức nghề nghiệp giới thiệu. Tin chắc những người khác cũng sẽ biết cách làm gì với nước đá.

- Triệu Lục Bình, cô muốn chết hả? Dám dặn tôi ra ngoài đi chơi gái. – Thiên lôi liên tục bổ sấm sét xuống. – Tôi ghê tởm tất cả lũ đàn bà. Sao có thể cho bọn họ chạm vào người chứ.“Thiếu gia sắp nổi điên, thiếu gia muốn giết người.” Máy đo nguy hiểm của tôi la lên như vậy. Bản tính hèn nhát của tôi lại nổi lên, rụt cổ im lặng giả chết. Không cho phụ nữ chạm vào, vậy tôi là thứ gì hả? À quên, tôi là mèo của thiếu gia. Chỉ có loại biến thái, cầm thú như thiếu gia mới đi khoan đục thú cưng của mình. Đồ tâm thần chết tiệt.

- Cô ở trong Hoa Mãn Lâu đó bị dạy cho điên rồi!“Không anh mới là đồ điên.” Đó chỉ là do tôi nghĩ chứ không dám nói.

- Mau khai ra, cô đã cho bao nhiêu người chạm vào rồi? – Sấm sét tiếp tục bổ xuống đầu.

- Không có, anh đã phong toả phố hoa mà. Cả xóm đều biến thành chết đói. Em đây cũng đã quán ế nhiều ngày. Thất bại đến nỗi để người ta ăn xong không chùi mép.

- Em là của tôi, cần gì phải chùi mép. – Lần này thiếu gia thông minh, có thể đối đáp lanh lẹ. – Đứa nào đụng vào em, tôi cho người đốt cả quán Hoa Mãn Lâu. Em mà biến mất, tôi đốt cả thành phố này. Nhớ chưa?Ặc, đe doạ kinh khủng thế. Đốt cả thành phố liên luỵ rất nhiều người nha. Bá chủ quả nhiên là bá chủ, phương pháp uy hiếp còn kinh khủng hơn người thường nhiều. Còn có ... Lục Bảo đưa ba ngón tay lên cảnh cáo. “Chết tôi!” Lần trước chỉ hai ngón tay và chữ V, tôi đã chết đi sống lại. Ba ngón tay thật sự là đoạt mạng người. Ngay lập tức tôi gật đầu như bổ củi, sau này dù có mất mạng cũng không dám bỏ thiếu gia mà đi. Ba ngón tay rất chi là khủng bố!

^_^

Tôi nhớ thiếu gia có thể chất rất khoẻ mạnh, nhưng không hiểu tại sao lúc lớn lên lại biến thành yếu đuối thế này. Chỉ là vừa tắm nóng vừa dội lạnh có mấy lần, như thế nào lại bị cảm. Đang mùa hè mà bị cảm lạnh thì cũng thật là quý hiếm đi. Đại ca giang hồ gì mà suốt ngày trốn trong phòng cuộn chăn say sưa ngủ.

Chỉ cần ở đây ba ngày, tôi đã hiểu lý do Lục Bảo sao có thể thống nhất thiên hạ nhanh như vậy. Cơ bản anh ta chỉ là một cái biểu tượng được người ta ủng hộ và phóng đại quá mức. Truyền kỳ về ‘Cuồng bạo quý công tử’ càng nghe càng thấy quái. Bọn đàn em ca ngợi Lục Bảo không khác gì người hùng vạn năng, vô địch thiên hạ, cực phẩm hắc đạo. Thật ra, mọi công việc đều do một tay Phi Long làm hết. Người này là anh hai của băng Xích Long, mọi người thường gọi ‘Long ca’.

Long ca tính tình trầm lắng, xử sự cẩn trọng. Muốn bao nhiêu uy phong liền có bấy nhiêu uy phong, muốn bao nhiêu kính trọng liền có bấy nhiêu kính trọng. Ban đầu tôi cũng không hiểu tại sao một người có thực lực như thế lại cam tâm làm phó. Sao phải đưa một thằng nhóc điên khùng như Lục Bảo lên vị trí tối cao? Sự trung thành mù quáng của anh ta làm tôi thấy sợ. Sợ một ngày đột nhiên anh ta tỉnh ra, thiên hạ này sẽ sóng gió một phen, Lục Bảo cũng khó mà yên thân.

Vẫn còn một người sợ thiên hạ chưa đủ loạn, liên tục thúc giục thuộc hạ mở rộng địa bàn. Con đường mà Lục Bảo muốn đi, chính là con đường của máu và chiến tranh. Xích Long bành trướng thế lực của mình một cách bạo lực và tốc độ nhất. Tổng bộ của Xích Long lúc nào cũng có người bị thương đi ra đi vào. Rốt cuộc đây là cơ sở của hắc hội hay là bệnh viện, người thường cũng khó phân biệt được.

Dạo gần đây, khi nhìn thấy tôi đã có vài người cúi đầu chào, gọi to ‘Chị hai’. Tôi nghe xong rung rinh muốn té xỉu. Từ bao giờ tôi lại lên chức cao dữ vậy? “Các anh à, em chỉ mới mười tám tuổi thôi”. Đầu dây mối nhợ của việc già đi đột ngột này cũng chỉ vì Lục Bảo. Toàn thể băng Xích Long đều đã biết tôi là người tình đại ca của họ.

Kỹ nữ và xã hội đen, từ xưa mỹ nữ đều phải phối với anh hùng. Tôi không tin mình là mỹ nữ, cũng không tin Lục Bảo là anh hùng. Nhớ tới thằng nhóc mập ngồi cùng một bàn với mình thời tiểu học, tôi chỉ có thể lắc đầu nguầy nguậy. Lục Bảo hận tôi, còn Lục Bình này căm ghét nhà họ Triệu. Chúng tôi không ai muốn giải thoát cho đối phương, muốn cùng nhau trầm luân trong bể khổ vô biên này. Còn sống, tức là vẫn còn đau đớn không dứt.

^_^

- Bang chủ, ông trùm khu Nam Á muốn gặp trực tiếp bang chủ. – Phi Long nhỏ nhẹ nói.

- Thì anh cứ ra mặt đi, trước giờ cũng do anh giải quyết mà. Tôi không muốn gặp ai. – Dạo này Lục Bảo đâm ra lười biếng, lại tiếp tục chơi trò trốn trong phòng.

- Không được, ông ta muốn trực tiếp gặp cậu. Người này nắm hết toàn bộ nguồn hàng của chúng ta, không thể không nể mặt. – Phi Long kiên trì khuyên nhủ.

- Không gặp là không gặp. – Lục Bảo trở thành một thằng nhóc ngang ngược.

- Bang chủ không thể không gặp.Sau đó Phi Long liếc tôi một cái. Anh gửi thêm thông điệp, “Cô mau khuyên bảo đi!” Chậc, không biết từ bao giờ anh ta đã phát hiện ra, tôi thật sự là bảo mẫu của Lục Bảo. Lần nào nói chuyện không được, cũng bắt tôi đi khuyên can.

- Thiếu gia đại nhân, ăn ở nhà lâu ngày cũng ngán. Hay mình đi ăn nhà hàng một bữa đi. – Tôi cười cười dụ dỗ.

- Làm hoài chỉ có một kiểu, cũng nên đổi khẩu vị đi. – Đột Lục Bảo nhìn tôi đầy ý đồ.

- Ai nha, thiếu gia nói cái gì vậy. – Tôi cũng không biết tại sao mình lại đỏ mặt. Rốt cuộc Lục Bảo đang muốn nói tới cái gì đây. – Em chỉ muốn đi Đại Hỷ Lâu ăn một bữa sảng khoái.

- Vậy thì đi! – Lục Bảo trả lời ngay lập tức.

- Nhưng Đại Hỷ Lâu rất mắc tiền nha. Hay ta mời ông trùm Nam Á tới ăn cùng, ăn no rồi về trước, bắt ông ta trả tiền. – Tôi xoa xoa tay đầy mưu mô.

- Ý quỷ vậy cũng nghĩ ra. Có tinh thần tiết kiệm. Tốt. – Lục Bảo ngay lập tức gật đầu đồng ý.Tôi nhìn Phi Long nháy mắt. “Long ca, tiểu nữ đã hoàn thành trọng trách được giao!” Đại ca Phi Long cũng gật nhẹ đầu với tôi. Sau khi trao đổi ám hiệu xong Phi Long liền cáo biệt đi ra ngoài. Thật sự là nếu không phải đối phương rất kiên quyết, anh ta cũng không muốn phải kinh động đến Lục Bảo. Bang chủ này hiện nay có vẻ lười như heo, nhưng con người hỷ nộ vô thường, không biết lúc nào lại lên cơn gây sóng gió. Thân làm phó soái, vô cùng lo lắng.

^_^

Buổi tối thứ bảy, kể từ ngày chính thức lên ngôi, đây là lần đầu tiên bang chủ Xích Long xuất đầu lộ diện. Đoàn xe hơi năm chiếc rầm rộ lao trên đường. Nhìn thấy biểu tượng của Xích Long ai nấy đều phải quay đầu tránh xa. Thực lực của băng đảng này đang hồi đại thịnh, tốt nhất là không nên chọc vào.

Tôi cũng là lần đầu tiên được oai phong một bữa. Đứng kế bên Lục Bảo, giữa vòng vây của đám hộ vệ, tôi có cảm giác mình thật là người cao cấp. Nhưng tôi lại quên mất một chi tiết vô cùng quan trọng, hình như đây là cuộc bàn bạc làm ăn của xã hội đen đó nha.

Phe bên kia cũng mang theo không ít người. Xã hội đen gặp nhau ngay lập tức phùng mang trợn má, tỏ rõ uy phong. Ai cũng sợ người ta chê mình không đủ dữ, nên hung hăn vô cùng. Bản năng hèn nhát của tôi khiến cả hai chân bủn rủn, ngay lập tức tôi nhào tới ôm Lục Bảo để tiếp thêm can đảm. Nhưng đáng sợ là bàn tay tôi lại đụng vào cây súng Lục Bảo dắt sau lưng. “Trời ơi, hôm nay thiếu gia ra đường lại có dắt theo súng.” Thứ vũ khí chết người đó khiến tôi đổ mồ hôi đầy đầu. “Ai đó làm ơn cho tôi về nhà đi! Tôi không muốn làm người tình của đại ca.”

^_^

Sự thật đã chứng minh, tôi là một người vô cùng có đạo đức nghề nghiệp. Chỉ cần hai từ ‘khách’ và ‘bàn tiệc’ đã đánh thức tâm hồn Mai tử trong tôi. “Kỹ nữ Bách Hợp nhất định sẽ khiến các ông chủ tuyệt đối hài lòng”. Trong phòng ăn, mặc sức cho tôi tung hoành. Tôi rót rượu, tôi cười đùa, tôi liếc mắt đưa tình. Không quá thô tục mà vẫn vui vẻ, không quá gần gũi nhưng vẫn thân mật. Suốt bốn năm rèn luyện trong Hoa Mãn Lâu đâu phải là vô ích. Tôi thật sự đã tốt nghiệp, treo bảng hành nghề được rồi.

Lão đại của đám Nam Á quả nhiên là cực kỳ vui vẻ. Mỗi lần cười ha hả đều làm rung rinh cả bộ ria mép vĩ đại. Hai cô Mai tử ngồi kẹp sát liên tục đổ rượu vào cái miệng cười to kia.

- Triệu tử, cậu quả nhiên không tầm thường. Còn trẻ như vậy đã có thể thâu tóm hết thành phố. Ta vốn vô cùng thắc mắc, thật ra cậu có được cái bản lãnh gì. Nhưng khi chân chính gặp được, chỉ nội ánh mắt thôi cũng đủ để ta biết, cậu là một cực đạo chân chính rồi.Lão đại nâng chén chúc tụng. Tôi ngay lập tức lết về phía Lục Bảo, cầm tay cậu ta nâng chén cụng với lão đại. Lúc lão ngửa cổ uống, thì tôi cũng nhanh chóng ực sạch số rượu của Lục Bảo. “Lão đại à, ông cũng có con mắt tinh đời đó. Ánh mắt thiếu gia lúc này mới là lợi hại nhất. Chính là ánh mắt thường xuyên nói, ‘tôi sẽ giết chết cô’ đó mà!”

Lại lết về phía lão đại mà rót rượu, nếu không có tôi, chắc Lục Bảo đã sớm làm người ta chán ngắt rồi. Tiệc tùng vui vẻ gì mà cứ ngồi như tượng gỗ, không biết hoà đồng vui chơi gì hết. Phải giống như Phi Long nãy giờ kìa, vứt bỏ bộ mặt nghiêm nghị hằng ngay mà cười giả lã với khách. Chỉ cần ba tuần rượu, đã bàn bạc xong hết các điều kiện trong giao kèo.

- Nguyễn gia, tiểu nữ xin mời ngài! – Tôi ỏng ẹo nâng ly của mình lên.Thông thường trong các cuộc vui chơi làm ăn như thế này, chừng nào chưa có đại gia một bên ngã xuống, chắc chắn là vẫn chưa được về. Ngồi ở đây hai tiếng, thiếu gia đã bực bội đến cực điểm rồi. Trước khi anh bùng nổ, nhất định phải tháo chạy an toàn.

- Í ... Nguyễn gia, ông uống còn sót lại rượu kìa. Không chịu đâu, phải phạt ngài một ly à nha. – Tôi tiếp tục chuốc thêm rượu cho kẻ địch.

- Được được, ta uống. – Người khách không cách nào chống lại với hình phạt dễ thương như thế này được.Phiá bên kia, Lục Bảo đã lù lù đứng dậy. “Chết, đạn sắp nổ rồi.” Tôi ngay lập tức lùi lại, bám chặt vào kẻ có mưu đồ gây án kia.

- Dạ, bang chủ, em hiểu rồi. Quả nhiên bang chủ lo Nguyễn gia chưa đủ vui. Bách Hợp xin biểu diễn một tiết mục. – Tôi nói to, sau đó chuyển sang thì thầm vào tai Lục Bảo. – Bài hát này, là em đặc biệt tặng anh. Xin ngồi yên thưởng thức nha!Lục Bảo rất nhạy cảm với vấn đề sở hữu. Những thứ gì mà có yếu tố ‘đặc biệt’, ‘duy nhất’, ‘chỉ thuộc về anh’ đều khiến Lục Bảo hài lòng. Đây là dạng người có tính chiếm hữu rất cao.

- Đây là bài “Xuân Đình Lan Điệu”. – Tôi giới thiệu, rồi nháy mắt với đám nhạc sư ngồi bên ngoài.Âm nhạc bắt đầu kéo rắc vang lên. Tôi lảo đảo dứng dậy, cầm lấy cây quạt treo trang trí trên tường. Mai tử không chỉ xướng mà còn phải vũ, kỹ nữ đâu phải là cô gái tầm thường, chúng tôi đều là tài hoa trác tuyệt.

“Nguyệt tà nhân tỉnh thú Lâu trung

Ngoạ thính đồng long,

Khởi thính đồng long

Dạ bán ai giang hưởng bán không.

Thanh dã tương đồng

Khí dã tương đồng

Tương tư vô tận ngũ canh cùng.

Tâm tại Vu Phong

Hồn tại Vu Phong

Ân ái thử tao phùng

Nhàn ỷ đông phong

Quyện ỷ đông phong

Nhất viên hồng hạnh bích thanh song ...”

(Trích ‘Xuân Đình Lan Điệu’, Hồ Xuân Hương)

“Trăng tà người lặng từa lầu không

Năm lắng chuông đồng,

Dậy lắng chuông đồng,

Đêm lắng tiếng buồn vang mé sông

Thanh đã tương đồng,

Khí đã tương đồng

Thanh khí năm canh rộn rã lòng

Tâm ở Vu Phong

Hồn tại Vu Phong

Ân ái cuộc tao phùng.

Nhàn tựa gió đông

Mỏi tựa gió đông

Một vườn hồng hạnh biếc xanh song ...”

Mấy người khách trong bàn tiệc đều đồng loạt vỗ tay theo bài hát, ánh mắt mơ màng nhìn chiếc quạt xoay xoay trên không trung. Hai tay múa hoa xoè, cánh quạt khẽ mở ra rồi khép lại. Quạt xoay như chong chóng nhảy nhót trên bàn tay điệu nghệ, sau đó bị tung lên không trung. Tôi nhớ mình đã phá hư không biết bao nhiêu cây quạt mới luyện xong vũ điệu này. Lần nào đem ra biểu diễn cũng lấy được ấn tượng với đám khán giả.

Những kẻ khác đều dùng có ánh mắt si mê nhìn tôi không chớp mắt. Vẫn cũng chỉ có một người đem ánh mắt lạnh như băng gởi đến tôi. Không lúc nào tôi có thể dời sự chú ý ra khỏi anh, ánh mắt băng lạnh đó như nhấn chìm tôi giữa tối tăm mù mịt. Là bóng đen, là giá rét, là đêm bão mịt mùng. Tôi biết nơi đó chỉ có địa ngục, nhưng vẫn nguyện sa đoạ cùng anh.

“... Phồn hoa tích dĩ không.

Kim triêu hữu kiến sổ chi hồng

Oanh nhi nhạc đới xuân phong khứ

Chỉ khủng đào yêu vô lực tiếu đông phong

Phong thanh nguyệt bạch, bả kì hương nhập khách ngâm trung.”

(Trích ‘Xuân Đình Lan Điệu’, Hồ Xuân Hương)

“... Phồn hoa tưởng đã không

Sớm nay bông nở mấy nhành hồng

Chim oanh chớ quyến xuân đi nhé

Ta sợ ‘Đào hoa vô lực tiếu đông phong’

Trăng thanh gió mát đem hương vào với các thi nhân”

Tôi ngân cao giọng, xoay người và xoè quạt che nửa mặt hoa. Động tác kết thúc cực kỳ đẹp mắt đó nhận được trận vỗ tay tán thưởng vô cùng nhiệt tình. Không khí trên bàn tiệc ngay lập tức trở nên vui vẻ sôi nổi. Ấn tượng về ca từ và vũ điệu mạnh đến nổi họ đã quên hết mọi chuyện ân oán giang hồ.

- Nào hôm nay chúng ta có rượu cùng uống, có nhạc cùng nghe. Anh anh cùng say chén, không màng lo thế sự. – Lão Nguyễn đứng dậy nâng cao chén.Đám đầu lĩnh cấp dưới cũng đồng loạt đứng lên hưởng ứng, cả hai phe Xích Long và Nam Á đều đồng loạt cụng ly. Tôi cũng trở về bên cạnh Lục Bảo thúc dục anh đứng dậy, diễn cho xong cái màn huynh đệ tình thâm này. Không ngờ Lục Bảo lại dốc hơi uống cạn rượu, không để lại cho tôi tý nào. Tôi trợn mặt nhìn thiếu gia chủ động đi rót rượu mời người khác, vui vẻ cụng ly với lão Nguyễn bên Nam Á. “Thật sự là thiếu gia muốn đổi tính rồi sao?”

Đã có Long ca làm tiên phong, tôi đây áp trận, Lục Bảo ngự giá thân chinh thì thuận lợi tiêu diệt toàn bộ lực lượng địch. Lão Nguyễn say đến không biết trời trăng mây nước gì, được đàn em xiu vẹo kéo lên xe. Trận chiến trên bàn tiệc Xích Long đại thắng.

Trên đường về nhà, tôi liên tục dụi dụi vào lòng Lục Bảo như một con mèo.

- Thiếu gia đại nhân vô địch thiên hạ, ra tay tất sát. Chúng ta đi khắp thiên hạ không địch thủ. – Tôi ngã ngớn cười nói.

- Rốt cuộc em thật sự là ai? Anh không còn nhận ra được nữa. Em có còn là Triệu Lục Bình mà anh biết nữa không? – Anh nhìn tôi bằng ánh mắt xa lạ.

- Không, Triệu Lục Bình ngay xưa đã chết. – Tôi bỗng trở nên quyết liệt trả lời. – Từ năm mười hai tuổi tôi đã chết. Cả mẹ tôi, em trai tôi đều bị cha anh hại chết. Tôi là bóng ma đội mồ sống dậy, tôi là kẻ báo thù. Tôi căm ghét nhà họ Triệu các người. Tôi muốn toàn thể băng Xích Long nhà tan cửa nát, chết không được yên.Trong xe hơi bỗng vang lên tiếng cười sảng khoái. Người lái xe phiá trước nghe mà rợn hết da gà. Chị hai say rượu lại nói ra toàn những lời chấn động tâm kinh. Thật là không biết ai sẽ là người chết không được yên đây.

Nhưng việc không ngờ nhất chính là bang chủ lại hoàn toàn bình tĩnh. ‘Cuồng loạn quý công tử’ mà lại vô cùng ôn nhu ôm người con gái say xỉn ấy vào lòng.

- Được, nếu như em muốn thế! – Giọng nói êm mượt rót vào tai tôi, như lời ru nhẹ nhàng đưa tôi vào giấc ngủ.“Chúng ta sẽ cùng chịu đoạ đày, chết không được yên.”