Tôi là Phi Long, hôm nay cùng với cậu chủ Lục Bảo đến đây, là vì muốn lật
đổ tiền bang chủ. Cậu chủ nói. “Cha tôi đã cả đời lăn lộn vì bang Xích
Long. Ngoài mặt phải vâng vâng cười nói với khách hàng, bên trong lại
khúm núm, nhún nhường đám đường chủ bất tài. Thật ra ước muốn cuả ông
chỉ là một cuộc sống thanh thản, không lo toan, không bị người khác chèn ép. Tôi chỉ muốn giúp cha.”
Tôi thật sự bất ngờ khi nghe được tâm tư cậu chủ. Thì ra cậu đã thực sự
khỏi bệnh, thật sự trưởng thành, biết lo lắng cho ông chủ đến vậy. Phi
Long này cảm phục lắm, vì vậy tôi xin dốc sức phò trợ cậu chủ.
Trước hết là công việc trong bang cứ báo cáo sơ sài là được rồi. Mọi
việc có tôi và cậu chủ xử lý, miễn cho ông chủ phải nhọc lòng. Kế tiếp
là việc liên tục mở rộng lãnh địa, tăng cường thực lực của bản thân, chỉ có kẻ mạnh mới có thể bảo vệ được người thân của mình. Thời gian qua,
tôi cũng thấy ông chủ thực vui vẻ. Có lẽ vì công việc đã có người khác
gánh vác, ông đã có thể nhẹ nhõm buông tay được rồi.
Cậu chủ lại nói, “Cây to đón gió lớn, các vị đường chủ kia có ý đối phó với cha tôi.”
Thế là chúng tôi phải tỉa tót lại phạm vi can thiệp của họ. Phong toả
phố hoa, phá sập làng á phiện, đốt mấy khu cờ bạc. Và sự việc đã diễn ra đến đỉnh điểm, bang chủ có ý tiêu diệt Triệu gia. Phi Long này đã thọ
ơn cứu mạng của ông chủ, tôi dù liều chết cũng không để ai làm hại Triệu gia.
Bên ngoài khách sạn Đại Quang Vinh có mấy trăm tên côn đồ tập hợp. Triệu gia đi vào rồi, e khó mà còn mạng trở ra. Chúng tôi huy động toàn bộ
lực lượng của mình tiêu diệt bọn chúng. Quanh khách sạn bốn con đường,
toàn một mảng hỗn loạn chém giết lẫn nhau. Cả đời tôi, chưa bao giờ nhìn thấy cả một chiến trường đẫm máu thế này. Sinh mạng con người giống như cỏ rác, có thể vứt bỏ vô cùng dễ dàng.
Tôi cùng mười hai anh em bảo vệ cậu chủ vượt qua hàng rào phòng vệ dày
đặt người. Những cán bộ cấp cao thì có súng, đám cắc ké thì thủ sẵn mã
tấu. Thời buổi này súng đạn là vật rất quý hiếm, các ông chủ chỉ mang
theo phòng thân chứ ít khi nào đem ra xài. Lục Bảo cũng vậy, chỉ dựa vao thanh gươm nhật mà chém giết. Bất cứ kẻ nào xông ra đều bị nhóm chúng
tôi hạ gục. Máu càng chảy ra nhiều, cậu chủ cao hứng hơn. Nơi chúng tôi
vượt qua chẳng mấy chốc đã đầy rẩy xác người. ‘Cuồng bạo quý công tử’
thật ra còn điên hơn cả lời đồn nữa.
Chúng tôi xông vào phòng đúng lúc bang chủ đang ép Triệu gia giao ra
quyền lực. Quả nhiên là Đỗ Tử đã có ý tước đoạt hết tất cả rồi mà. Lúc
cậu chủ vào phòng, Triệu gia đã run sợ đến tái xanh.
Sự việc diễn ra rất nhanh chóng và mau lẹ. Lục Bảo đã dùng chiêu ‘tiên
thủ hạ vi cường’, đánh phủ đầu về phía Đỗ Tử. Thế nhưng Đỗ Tử lại mạng
lớn, kịp thời né tránh được phát đạn đó. Dù sao súng giật rất mạnh, cậu
chủ lần đầu tiên bắn, bị hụt cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Bên trong vẫn còn một số thuộc hạ trung thành và những đương gia khác
bảo vệ Đỗ Tử. Hai phe bắt đầu rút súng, đấu với nhau một trận sống chết. Cả một căn phòng lớn bây giờ chỉ nghe được tiếng súng nổ. Đạn bay vèo
vèo bắn nát tường vách bàn ghế. Đã có vài người trúng đạn ngã xuống. Máu bắt đầu chảy lênh láng trên sàn.
Phía bên chúng tôi chuẩn bị đông quân hơn, vì vậy đã mau chóng áp đảo
được đám người trong phòng. Tất cả các tay súng đều bị hạ gục. Đỗ Tử
ngồi dựa vào tường, trên bụng là vết thương đang rỉ máu.
- Lục Bảo, coi chừng!Sau tiếng hét đó, tôi chỉ
thấy Triệu gia lao mình chắn trước cậu chủ. Một tiếng đoàng chát chúa nổ ra, tôi biết ngay là có chuyện chẳng lành. Lục Bảo bắn vào tên cận vệ
đã thực hiện đòn ám toán kia, y lập tức gục chết trong vũng máu.
Triệu gia ngã xuống sàn, tôi lao tới đỡ lấy. Lục Bảo như chẳng thấy
chuyện gì xảy ra, bước thẳng về phía Đỗ Tử đang cười sặc sụa. Đúng là
điên rồi, đến lúc này mà ông ta vẫn có thể cười được. Lục Bảo giơ chân
đạp vào bụng Đỗ Tử, ngay vị trí vết thương. Đỗ Tử không còn có thể cười
được nữa, gào lên một tiếng bi thương. Tôi sững sờ nhìn cảnh cậu ta hành hạ người sắp chết, trong ánh mắt toé ra nét ác nghiệt kỳ dị. Vậy mà tôi lại quên mất, thì ra Lục Bảo cũng bị điên.
Cổ áo tôi bị nắm lấy, Triệu gia cố gắng dùng chút hơi tàn để nói.
- Bảo vệ nó!Xong lời trăn trối này, ông cũng
đứt hơi ra đi. Trong lòng tôi đau đớn quá, người tôi kính trọng nhất
trên đời này đã chết. Tôi liếc nhìn Lục Bảo, trong mắt cậu ta là cả một
bầu trời hỗn loạn. Bi thương, phẫn nộ, nuối tiếc, hốt hoảng, kinh sợ ... Tôi không thể hiểu nổi lúc này cậu ấy đang nghĩ gì. Lẽ ra phải đau lòng khóc lóc hay kêu gào. Nhưng không, Lục Bảo vẫn đứng yên nhìn chằm chằm
về phía Triệu gia.
Một lúc sau, tất cả vẻ hỗn loạn đều biến mất, ánh sáng trong mắt cậu ta
cũng tắt hẳn. Lục Bảo lại quay trở về dáng điệu trơ trơ như xác chết mà
tôi đã thấy trước đây.
Tôi không thể hiểu nổi rốt cuộc một người điên đang suy nghĩ gì. Nhưng
tôi phải nghe theo lời dặn dò cuối cùng của ông chủ. “Bảo vệ Lục Bảo!”
Giờ khắc đó tôi không ngờ mình đã mắc phải một lời nguyền, khiến cả đời
không khỏi ăn năn ray rức. Sóng gió vẫn còn ở phía trước, nhiều người
vẫn tiếp tục bị giết, máu tanh vẫn còn chảy ra nhiều hơn. Và tôi chính
là người giúp đỡ cho con quỷ tạo nên tội ác.
^_^
Chúng tôi đi ra khỏi khách sạn Đại Quang Vinh trên con đường đầy máu.
Thân người nằm la liệt khắp nơi, đường phố bên ngoài đã cháy đỏ rực. Đám nhóc trẻ điên cuồng bên phe chúng tôi đã thắng. Chúng nhảy múa quanh
những cái xác, ném xăng vào những đám cháy đã bốc cao. Đó là một đêm điạ ngục, khi người ta vui mừng vì những hành động dã man, tàn bạo. Từ khi
bước chân vào giang hồ, tôi chưa từng hối hận như đêm nay.
Tôi đã tiếp tay cho một ác ma xây dựng nên địa ngục. Hãy nhìn những
người tôi coi như anh em đi, họ tắm máu người và khoe khoang về những
sinh mạng mà mình đã tước đoạt. Người họ tàn tạ đầy vết thương, nhưng họ lại cười to sảng khoái. Đây không phải hào khí, mà là biến chất. Chúng
tôi không còn là con người nữa rồi.
Toàn bộ người của nhà họ Triệu rút hết trước khi cảnh sát kéo tới. Chiếc xe hơi riêng vọt đi mang theo thi thể của ông chủ. Nước mắt tôi bắt đầu tuôn rơi. Triệu gia là người tôi coi như cha mẹ của mình. Kể từ khi ông cứu mạng tôi, Phi Long này đã thề vì ông mà chết. Triệu gia ra đi đột
ngột đến mức tôi không thể chấp nhận nổi. Vậy mà tại sao Lục Bảo vẫn cứ
trơ trơ ra không chút biểu tình nào vậy.
“Bảo vệ Lục Bảo!” trong đầu tôi lại vang vọng lời trăn trối của cùng của Triệu gia.
^_^
Đám tang của ông chủ cực kỳ long trọng và hoành tráng. Ngày đưa tiễn,
cảnh sát phải phong toả hết mấy con đường. Toàn bộ thành viên của băng
Xích Long đều tề tựu góp mặt. Mấy nghìn người kéo đi đầy cả một con
đường.
Bá chủ mới lên ngôi. Đám tang này cũng là cuộc biểu dương lực lượng đầu
tiên của Lục Bảo. Thanh thế của Xích Long như mặt trời đang buổi ban
trưa. Bang chủ trẻ tuổi như vậy, khiến đám trẻ trâu vô cùng ngưỡng mộ.
Lũ du thủ du thực tình nguyện chạy tới gia nhập Xích Long càng lúc càng
đông.
Toàn thể thành phố Tiêu Thương bắt đầu tràn ngập một màu ảm đảm. Quyền
lực tối cao bây giờ đã không còn phụ thuộc chính quyền, mà nó phụ thuộc
nhiều vào tâm trạng của bang chủ. Đám cấp dưới tha hồ mượn danh lộng
hành, gây nhũng nhiễu khắp nơi.
Xích Long bước sang một trang sử mới. Chưa bao giờ giới hắc đạo lại công khai giương oai diễu võ như lúc này. Tuy thực lực chúng tôi đang thời
mạnh như bão tố, không gì sánh nổi, nhưng những cơn sóng ngầm vẫn đang
lăn tăn chuẩn bị nổi lên.
Ngoại trừ lực lượng cảnh sát đang tạm thời án binh bất động. Các bang
phái khác cũng co cụm rút lui. Cơn bão lớn mà tôi chờ đợi vẫn chưa xuất
hiện. Sự phản bội của bang Xích Long chắc chắn đã dến tai các tiền bối
trong xã đoàn Cửu Long rồi. Lam, Tử, Xích, Lục, Hoàng, Bạch, Thanh, Hắc, Bích. Chỉ một Xích Long, không thể nào chống lại cả tám con rồng kia.