Tuyết Băng! Tôi Sẽ Sưởi Ấm Trái Tim Em

Chương 41: Gặp lại người từng thương




Ngọn lửa màu vàng nhanh chóng bao bọc toàn bộ ngôi nhà màu trắng kia. Những tiếng còi xe cảnh sát, cứu thương, cứu hỏa vang lên. Cảnh sát thì đã bao vây toàn bộ hiện trường, đội cứu hỏa nhanh chóng dập tắt đống lửa đang có nguy cơ bùng phát mạnh hơn nữa.

Những con người kia đang vô cùng bận rộn thì chỗ nó lại vô cùng “rảnh rỗi”, chỉ đứng rồi nhìn, nhìn ngọn lửa đang cố gắng thiêu cháy ngôi nhà và hai con người trong đó… nó ngất được vài phút thì tỉnh dậy, lúc này nó đang trong một chiếc xe, chiếc xe chuẩn bị chạy thì nó giật mình nhảy xuống xe

-Em làm gì vậy, em không khỏe, mau… đi theo anh tới bệnh viện – Anh thấy nó nhảy xuống vội tới đỡ nó rồi kéo nó đi

-Không, em không đi đâu hết, anh đi trước đi

-Em đang bị thương đó, nhanh, đi theo anh… anh còn rất nhiều chuyện muốn hỏi em đó…. – anh kéo tay nó đi đồng thời mắt liếc ra hiệu cho nhỏ

-Mày nghe lời anh Zay đi, mày ở lại đây thì có tác dụng gì, mọi thứ để cảnh sát lo, có gì họ sẽ gọi về cho mình, bây giờ phải lo cho viết thương trước đã. Mày nhìn đi, tao với anh Zay đều bị thương rồi này.. – Nhỏ nói rồi chỉ chỉ lên chỗ vết thương của mk và anh

Nó nhìn người mình rồi nhìn anh và nhỏ. Phải họ đang bị thương, chẳng lẽ nó lại vô tâm để anh và nhỏ chịu đau sao, chuyện này thôi cứ để bên cảnh sát lo, có gì thì sau vậy.. Nó gật đầu rồi theo anh và nhỏ tới bệnh viện…

/

/

/Bệnh viện/

-Xem ra chúng ta sắp thành xác ướp hết rồi..haha.. – nhỏ ôm bụng cười cái tình trạng “ xác ướp” của cả ba.

Tình trạng hiện giờ là như sau: Nó quấn băng trắng ở tay, chân, cổ, đầu,..,; Nhỏ thì quấn chỗ tương tự còn anh thì có chút tổn thương nặng bên trong hơn.. ba người ra xe rồi về…nhà..

Bước vào trong căn nhà, mọi xúc cảm của nó như bị dồn dập vô cùng, nó cứ lại nghĩ đến hắn, nó nhẹ lắc đầu xua đi, vào bếp tự làm một cốc campuchino sữa nóng thơm phức. Ngồi xuống sofa từ từ thưởng thức…

-Nói đi, mọi chuyện là sao – anh chợt lên tiếng phá tan không khí trầm lặng lúc này, đôi mắt sâu nhìn vào nhỏ và nó

-Chuyện gì là chuyện gì – nhỏ ngây thơ hỏi lại

(tg: bà này mà ngây thơ thì tg đã không phải thân tàn ma dại như bây giờ /// Sami (nhỏ): M nói cái j?? // tg: *chạy*)

-Còn chuyện gì vào đây nữa. Nói, tại sao hai em dấu anh chuyện trọng đại này hả..hả… Hai em có biết thế giới ngầm nguy hiểm ra sao không hả?? – anh tức giận nhưng vẫn kiềm chế cơn tức

-À… thì ra chuyện này sao?? cũng có gì đâu, chỉ giải trí thôi mà… - nhỏ nhún vai tỏ vẻ như không có gì..

-Sao em nói cứ như không vậy…. cái này không phải để giải trí. Nó rất nguy hiểm

-Hửm.. nếu anh biết vậy sao còn tham gia… - nó đặt li campuchino xuống nhìn thẳng mắt anh

-......

-Chả nhẽ lại cái lý do “ tụi em còn nhỏ, chưa hiểu chuyện anh thì lớn rồi nên biết rõ” hả

-……

-Hay lý do “tụi em là con gái, không được tham gia mấy vụ này” hả, anh nói đi – nó lại nhâm nhi một ngụm, vẻ mặt rất ư là bình thản

-Haizz.. đúng như những gì em nói, hai em còn nhỏ đã vậy lại là con gái, tất nhiên sống trong mấy cái thế giới phức tạp này không tốt

-Nhưng ít ra tụi em vẫn có thể vượt mặt anh, mặc dù tụi em còn NHỎ và là CON GÁI – nó nhấn mạnh một số từ như để khích bác anh

-Ừ.. thì hai em siêu rồi…. thôi chuyện gì thì cũng qua rồi cứ để cho qua vậy. chắc mấy lần nhỏ sang Mỹ và bị thương là giải quyết việc công ty R&S hả?

-Phải – nhỏ trả lời thản nhiên.

-Vậy chắc vụ bắt cóc Zane hồi đó, bang CBD đến giải cứu là do em điều động hả Ngọc? – anh nhìn ngọc

-….

Không khí lại rơi vào trầm lặng, dường như ai cũng hiểu được lý do của sự im lặng đó, nhỏ chỉ khẽ gật đầu nhẹ thay cho câu trả lời… ba người lại im lặng như vậy, không khí trở nên ngột ngạt, người nhỏ bắt đầu chảy mồ hôi mặc dù điều hòa đã chỉnh rất mát rồi…Một giọng nói cất lên phá tan bầu không khí này

-Mọi chuyện còn dài, em sẽ từ từ kể cho anh nghe sau, bây giờ thì đi nghỉ đi, hai người cũng mệt rồi.

Nó đặt cái ly đã hết campuchino xuống và bỏ lên lầu...

-Haizz... nó chắc đang rất đau thì phải.. – nhỏ thở dài buồn bã

-Chắc vậy.. nhưng anh vẫn thắc mắc, rốt cuộc Băng nó có thích thằng Zane không nhỉ?? – anh xoa cằm tỏ vẻ suy tư

-Cũng đúng, nhưng em không nghĩ nó đã quên Jin đâu, dù gì Jin cũng là người nó thích đầu tiên mà..

-Tội thằng Zane, chưa kịp nói lời thương với nó đã....

-Ừ...

Rồi hai người lại chìm trong im lặng cho đến khi...

Reng...reng...reng....

-Alo – anh và nhỏ đồng thanh

-What??? – đồng thanh tập 2

-Very good – đồng thanh tập 3

-OKI – đồng thanh tập 4

Hai người cùng cúp máy rồi quay sang nhìn nhau, nụ cười hiện hữu trên đôi môi của cả hai..

...................................................................................................................

Nó đi thẳng vào phòng mình, nằm phịch xuống giường mệt mỏi, từng cơn đau dồn dập về, vừa tổn thương thể xác lại tổn thương luôn trong lòng. Nó mệt mỏi nhắm mắt, rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, trước khi ngủ, có một giọt nước chảy từ khóe mắt nó.... nó khóc...

6 tháng sau

Nó đang tự mình tận hưởng ly campuchino socola thơm phức, mắt chăm chú xem “conan”… Nó không hiểu sao nó lại cuồng phim này như vậy, mặc dù nó xem đi xem lại n lần nhưng vẫn ham, nó chỉ trực chờ ra tập mới để xem. Nó là lười đọc qua quyển truyện, nó nghĩ xem phim nghe sống động và rùng rợn, chân thật hơn nên nó chỉ xem phim thoy. Kết thúc tập phim, nó vớ lấy điều khiển tắt ti vi. Lấy nhanh chiếc áo khoác mỏng rồi bước ra khỏi nhà….trong thời tiết se se lạnh của mùa thu…

Nó hôm nay muốn tản bộ một chút ở khu phố gần trường, nó vẫn đi học bình thường, hôm nay là chủ nhật nên nó quyết định đi thư giãn. Chuyện công ty lại um sùm lên nên nó phải giải quyết rất nhiều, anh thì còn phải lo công ty của mình nên không giúp nó được cũng may còn có nhỏ giúp. Còn về phía CBD, nó chính thức sát nhập bang Black Devil vào bang CBD để nó quản lý..thay hắn… Bang LP không hiểu sao vẫn tồn tại tốt mặc dù bang chủ của bang LP – Jon đã die, nhưng bang này không hề đá động khiêu khích tới bang nó, có khi còn hỏi thăm, nói chuyện với thành viên của hai bang nên ít xảy ra xích mích gì nhiều, có chẳng cũng chỉ mấy vụ bé bé để Hắc Kim và Bạch Kim giải quyết là được. Nó nghĩ đến hai người này là lại cười, hai người họ chẳng bao giờ nhìn mặt ai nhưng lại rất tình nghĩa, tên nào mà dám đá động đến một trong hai người thì chuẩn bị gặp diêm vương rồi… haizz…. Nó ghé vào trường một lát..

Không hiểu sao nó lại muốn vào đây, nó nhìn lên sân thượng. Đó là nơi hắn bắt nạt nó với đủ trò, lại còn lôi cả Hắc Kim và Bạch Kim đến xử lý nó nữa, rồi nó lại nhớ cái khu rừng sau trường kia, nhớ cái lần ba người thi vào mê cung tử thần đó, đúng là thú vị. Nó chợt nhếch môi cười rồi nhận ra có gì đó lạ lạ…trong nó… nó không hiểu bản thân mình nữa rồi, có phải tiếp xúc lâu nó cũng có tình cảm với hắn….

Sau vụ nổ đó, cảnh sát không tìm được xác của bất kỳ ai, có lẽ vụ nổ đã làm b-anh x-ác họ rồi. khi nó biết tin đó, không hiểu sao nó khóc rất nhiều đến nỗi mắt sưng húp còn không nhìn thấy gì, qua sáu tháng nó đã bình tâm lại.

Tạm biệt ngôi trường nó tiếp tục tản bộ. Nó dừng chân tại cánh đồng hoa oải hương tím – loài hoa nó vô cùng thích. Hoa oải hương chỉ có mùi thơm nhẹ, rất dễ chịu, nó cũng mang màu sắc mà nó thích – tím. Nó ngồi xuống vuốt những bông hoa mềm mại kia. Nó cười lạnh

-Sao cuộc đời lại không công bằng với tao hả mày, tao đã mất đi mẹ, mất ba, mất Jin và mất luôn cả Hắn – cái tên không đội trời chung với tao đó. Những người ruột thịt đều rời bỏ tao hết, đến cả người tao yêu cũng không thể ở bên tao… mày nghĩ xem, tao tại sao lại sống cuộc sống như vậy….Giờ tao mới biết, hận thù sẽ làm mù đi lý trí của con người…- nó nhìn bông hoa dưới cái ánh chiều tà, một mảng bầu trời màu tím bao trùm cả không gian. Nó ngồi trầm mặc

-Cô học tính tự kỷ, ngồi nói chuyện với hoa bao giờ thế - một giọng nói mang chút quen thuộc, ấm áp cất lên sau lưng nó

Giật mình bởi giọng nói này, nó đứng phắt dậy, từ từ quay mặt ra phía sau. Nó đang đơ, người trước mặt nó, cái người mà nó đã từng khóc sưng húp mắt, cái người mà khiến nó nhớ trong vòng sáu tháng qua giờ xuất hiện trước mặt nó như một hình người 3D. Nó lại rơi nước mắt, một bàn tay ấm áp khẽ vuốt qua khuôn mặt nó lau đi những giọt nước mắt nóng hổi kia

-Đừng khóc, em khóc tôi rất đau – hắn nói với giọng nhẹ nhàng, ôn nhu

-Vậy sao anh biệt tích sáu tháng hả.. nó kìm nén nước mắt

-Chuyện này là do tôi bị bất tỉnh suốt sáu tháng, tỉnh dậy tôi liền tìm gặp em, nghe này..

-Nghe gì??

-Tuyết Băng! Tôi sẽ sưởi ấm trái tim em....mãi mãi

Bất ngờ, ngạc nhiên là cảm xúc của nó hiện nay…. Câu nói mang tính ẩn ý, nó không giống như câu nói “anh yêu em”, nóng bỏng, thẳng thắn, mà ấm áp, dịu dàng, nâng niu…

-Trái tim tôi không cần anh sưởi nó vẫn nóng

-Phũ quá

-Kệ…

-Nhưng tôi thích

-Kệ anh….

-Em đúng là không thay đổi gì

-Tôi……..

Nó im lặng khi nhìn ra phía đằng sau hắn… là Jon à không phải, đây không phải Jon mà là…Jin. Nó chắc chắn đây là Jin nhưng tại sao, Jin vẫn còn sống…

Hắn nhìn nó, biết nó đã nhìn thấy Jin thì ngỏ lời trước

-Jin, anh ấy vẫn sống…. và quay trở về rồi…. – ánh mắt hắn mang vẻ đượm buồn khi thấy cách nhìn của nó với Jin…

Nó nhẹ người bước đứng trước mặt Jin….im lặng….

Hắn nhìn theo nó bước đi đến chỗ Jin, trong lòng trào dâng cảm xúc khó tả…..

---------------------------------------------------------------------------------------

Chương tiếp theo: Jin đã trở về và nó phải đối mặt ra sao, nó sẽ lựa chọn quá khứ hay tương lai… diễn biến sẽ còn tiếp tục, hãy đọc tiêp truyện để biết nó sẽ chọn ai nhé…

p/s: huhu.. tg xin lỗi rất nhiều tới độc giả …. Mk dạo này bận quá cơ nên không post truyện được.. hình như càng gần hết mk lại càng lười thì phải. cơ mà chả thấy độc giả cmt gì truyện của mk, thấy nản nản sao sao ý, nhưng mà cũng sắp hết rồi, mình sẽ hoàn thành nhanh nhất có thể…. Mong m.n vẫn đọc và ủng hộ truyện mk thường xuyện nha.. iu m.n nhìu..chương trước hơi nhảm và chương này cũng v.. mong m.n thông cảm nha. mk viết có chỗ còn lỗi nhiều mong m.n bỏ qua ạ...