Sau khi nó nhận được bức thư đó, nhìn mặt nó trở nên gian vô cùng, nó cứ đi rồi lại cười, đi một lúc thì về đến khách sạn.
Mở cửa phòng, nó nhìn thấy nhỏ đang gật gà gật gù, biết chắc nhỏ đợi mình, lắc đầu cười thầm rồi lấy cái chăn mỏng ra đắp lên người, vừa mói chạm đến lưng nhỏ đã bật dậy, dụi dụi mắt hỏi nó
- Mày đi đâu mà giờ mói về, có biết tao đợi lâu lắm không? – nhỏ nhìn nó oán trách
- Tao đâu có kêu mày phải đợi tao, là do mày tự làm thì tự chịu thui – nó phũ phàng cầm mảnh chăn đi cất
- Mày…- nhỏ thật sự bị đóng băng lời mất thôi. Nhìn nó nói chuyện có vẻ vui nhưng nhỏ biết giờ nó đang cảm thấy rất lạnh, vì thế hàn khí tỏa ra đủ để làm những lời của nhỏ bị đóng băng.. Vuốt cằm đồng tình với suy nghĩ logic của mình, nhỏ lại nhìn về phía nó. Tấm lưng kia sao hôm nay lại có cảm giác lạnh đến như vậy. Chợt nhỏ rùng mình rồi chạy vèo qua chỗ nó cướp cái chăn lại để choàng.
- Mày làm gì thế - nó giật mình vì tự nhiên nhỏ ra dựt chăn
- Lấy để đắp – nhỏ cứ dựt, khỗ nỗi tay nó cứ ôm khư khư, cứ giữ chặt như đang trêu nhỏ.
Hai người cứ dựt qua dựt lại, bất ngờ nó thả tay làm nhỏ ngã nhào ra đằng sau. Tư thế lúc này rất ư là dẽ thương, mông chạm đất, chăn thì che hết phần mặt, nhỏ giẫy giụa để ra khỏi cái chăn, sau khi chui được cái đầu ra, đầu tóc nhỏ rối tung rối mù nhìn giống hệt một con “điên”. Nó phải nín lắm mới không cười ra mặt, chỉ cười nhẹ. Nhỏ vứt chăn đứng dậy thì tay như chạm vào cái gì đó không phải chăn, nó giống như một mảnh giấy hơn.
Nhỏ cầm mảnh giấy lên đọc, miệng và mắt mở to đến hết cỡ. nó nhìn thấy mảnh giấy thì vội dựt lại, khẽ liếc xéo nhỏ một cái làm nhỏ lạnh điếng người. như không tin vào mắt mình, nhỏ hỏi lại:
- Chuyện này là thật sao? Sao mày không nói cho tao biết? – nhỏ gấp gáp hỏi
- Mắt mình còn không tin vào thì mày tin vào cái gì hả? –nó nhìn nhỏ mà bất lực, khẽ gật đầu tỏ ý là đúng
- Mày tính để hắn làm xằng sao, hắn là đang uy hiếp mày đó. Có thể tính mạng mày sẽ bị đe dọa, mày hiểu không? – nhỏ lo lắng, trong lòng tỏ rõ vẻ phiền muộn
- Thôi chuyện này tính sau đi, tao mệt rồi, đi ngủ trước. Mai chúng ta sẽ đi lễ hội, ngủ sớm giữ sức mai còn quẩy cho đã – nó bỏ luôn vào phòng
- Mày thật quá coi thường hắn rồi… haizz thôi kệ vậy, nó nói thế thì chắc nó sẽ có cách, đi ngủ đây..oáp.. – nhỏ than thở xong rồi ngáp hột hơi, tắt điện và chìm vào giấc ngủ
Phía bên ngoài cảnh cửa, một bóng người đã nghe hết toàn bộ cuộc nói chuyện của hai người, trong lòng tự nhiên dâng trào lên cảm giác bất an vì lo cho nó. Nhưng sau đó bỏ đi….
Khung cảnh lại yên bình lạ thường, ở đâu đó vẫn có những người theo đuổi những suy nghĩ riêng của mình. Nó nằm trằn chọc nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm những vì sao sáng lấp lánh. Nó ước mình là những vì sao thì tốt biết mấy, ung dung tự tại hơn bây giờ. Nó hiểu rằng, bức thư ấy chính là bức thư bắt đầu chuỗi bi kịch xảy ra sắp tới..
* *
*
- oaa..... đẹp quá!
Đó chính là tiếng hét inh tai của Đại tỷ Ngọc nhà ta, có lẽ vì tập hét suốt ngày nên giọng chị ý có cải thiện đáng kể (hét để đánh thức con heo lười dậy). Bây giờ là 3 nam 1 nữ đang đi giữa chốn người nhiều như nêm này. Hôm nay là lễ hội « Ánh đèn tím » được tổ chức duy nhất một ngày trong năm, không đi thì uổng lắm!!. Ở đây bày bán rất nhiều thứ, màu sắc nổi bật vẫn là màu tím, từ quà lưu niệm, bánh kẹo, quần áo, trò chơi,... đều có sắc màu chính là tím. Náo nức từ sớm nên nhỏ đời đi sớm, ra đến nơi đúng là đẹp. Mặc dù màu sắc chủ đạo là tím nhưng vẫn không làm xấu đi vẻ đẹp của lễ hội.
Nhỏ thì kéo theo anh chạy đi khắp gian này đến gian khác, chơi đủ các thể loại trò chơi không bỏ trò nào (tg: giàu sức dữ..). nó thì vốn dĩ khó ưa mấy cảnh chen chúc, xô đẩy này nên định không đi, vì nể nhỏ nên mới ép thân mình phỉ đi vậy. Nó chỉ ưng ý nhất là cách người ta phối hợp màu tím ở đây rất ăn ý và bắt mắt, không dễ làm cho người tham gia cảm thấy nhàm chán mà thay vào đo là sự thích thú. Nó và hắn cứ đứng bất động ở đó, chả ai nói lời nào. Bỗng có đứa trẻ ở đâu chạy qua làm nó bất thình lình giật mình nghiêng người ra phía trước, tưởng mặt hôn đất nhưng lại thấy mình tiếp đất sao nhẹ nhàng đến thế, mở đôi mắt ra thì thấy có cánh tay luồn qua eo nó. Bất giác cảm thấy có gì đó gọi là xao xuyến, nó bật dậy buông một câu lạnh lùng:
- Cảm ơn.
- Không có gì. – hắn liếc nó một cái làm nó có chút gì đo không thoải mái và cảm giác nguy hiểm từ ánh mắt này. – Đằng nào cũng tới rồi, thôi thì đi chơi đi – hắn khoác tay lên vai nó cười một cách khiến hàng loạt con tim xung quanh như sắp rụng (rụng đi cho lễ hội bớt người, chật thế khó chịu lắm)
Biết ngay mà, hắn thốt ra lời nào cũng chả có ý tốt nào cả, toàn lợi dụng thôi... haizz.. số nó nhọ hết mức, gặp phải hắn đúng là xui xẻo, chắc tại kiếp trước tu hành chừa đủ độ nên kiếp này mới gặp phải hắn đây mà..
Thế là hai người kéo nhau đi chơi rất nhiều trò chơi. Ai cũng đều ái ngại khi nhìn tốc độ ăn của nó và nhỏ phải đạt đến trình độ cao ngất ngưởng, họ tự nhủ nếu họ ăn như hai người chắc chết sớm quá.
Chơi hết trò chơi, ăn đủ thứ cần ăn thì đã đến tối rồi. Buổi tối có vẻ đông hơn buổi sáng thì phải.
7p.m
- Xin tất cả mọi người chú ý...Bây giờ sẽ là phần chơi rất thú vị của chủ đề «sắc tím» ngày hôm nay, đầu tiên sẽ là cuộc thi “ ngôi nhà tím” – MC của đêm nay cũng là một chàng thuộc loại hotboy nha, cất giọng trầm ấm để giải thích sơ qua về những trò chơi trong đêm nay.. – Cuộc thi “ngôi nhà tím” chơi như thế nào? – chúng tôi sẽ lập danh sách gồm 25 cặp đôi may mắn nhất tham gia trò chơi này. Mỗi đội sẽ gồm một nam một nữ cùng nhau trang trí 25 ngôi nhà của mình mà ban tổ chức đã chỉ thị. Mỗi đội sẽ có khoảng 1 tiếng để trang trí xong ngôi nhà của mình và như thường lệ, màu chủ đạo sẽ là màu tím. Và bây giờ tôi xin đọc tên các cặp đôi may mắn
Nhỏ và anh đăng ký cho hai người và nó với hắn luôn, ai dè số may không gặp người như nhỏ nên nhỏ không được tham gia, đã thế cặp đôi do chính nhỏ đăng ký kia lại được thi thế mới đau lòng chứ. Nó tiến đến đưa cho nhỏ một tấm vé, nhỏ hiểu ý liền kéo anh đi tham gia chơi. nó thì chả thích tham gia, vả lại đang trong tình trạng nữ cải nam trang thì thi thố kiểu gì.
- Sao lại để họ thi, tôi với cậu cùng thi không phải tốt sao? – hắn cười đểu
- bộ tai cậu bị điếc à, một nam một nữ nha chứ không phải hai nam đâu – nó cười khinh khinh
- vậy cậu có thể cải trang thành nữ, có ai biết đâu – hắn cười cực kỳ gian tà khiến cho nó cũng có cảm giác gì đó gọi là ghê sợ
Cuộc thi đang diễn ra cực kỳ gay cấn,ai nấy cũng toát hết cả mồ hôi, bắt người ta 1 tiếng trang trí xong ngôi nhà to bự tổ chảng thế kia, đúng là hại người ta mà. Phía nhỏ thì vô cùng hào hứng. Loáng cái, với cái tài có tính thần đoàn kết nên đã hoàn thành. Ngôi nhà ấy vô cùng đơn giản, hết sức đơn giản, cách phối hợp ăn ý, hài hòa tạo nên cho căn nhà một vẻ đơn sơ, giản dị, mộc mạc. Ai cũng đều trầm trồ khen ngợi ngôi nhà của họ, và đương nhiên ngôi nhà của họ đoạt giải...nhì vì còn một ngôi nhà khác có sức hút đẹp hơn nhiều, cũng coi như đây là một sự cố gắng của hai người.
Nó bất giác nhìn về căn nhà mà nhỏ với anh làm, sao mà đẹp đến thế! giản dị đến thế! nó đã từng ao ước được cùng với Jin chung sống trong căn nhà như vậy, một căn nhà không bé cũng không lớn, màu chủ đạo là màu tím – màu nó rất thích, nó thích Jin ngay từ lần đầu gặp bởi ánh mắt tím ấy đã làm cho nó rất thích. Nó rất thích được ngắm đôi mắt của cậu mỗi ngày.
- Ê.. mày làm sao mà thẫn thờ vậy – nhỏ lay lay người nó đang mông lung việc gì đó
- Không..không có gì – nó cười lảng tránh
Ai mà chả nhìn ra vấn đề của nó, chỉ có hắn không biết thôi vì hắn đâu hay về quá khứ của nó đâu. bốn người cứ chăm chú nhìn lên những trò chơi đang diễn ra. Kết thúc những trò chơi, là đến đúng 10:00 sẽ bắn pháo hoa đồng thời thắp sáng lên dòng chữ “PLG ”(viết tắt tiếng Anh của từ Purple Lights Glowing)
Thời khắc mong đợi đã đến. Đồng loạt từng chùm pháo hoa được bắn lên một khoangr không rất cao. Ánh đèn tím được thắp trên các chữ cái “PLG ” đang được sáng dần lên. Đến chữ cái L thì bỗng nhiên có tiếng hét lớn
- Mọi người, mau cứu đứa bé, nó đang bị mắc kẹt trên đó – tiếng một người phụ nữ thốt ra
Đồng loạt mọi người đều nhìn lên phía đứa bé, đứa bé đang đứng khóc ở chân của chữ G, chân của chữ G đang có dấu hiệu muốn gãy, và hướng ngả là phái đứa bé, ba chữ đó mà đổ xuống thì cả khu đấy sẽ cháy và bị rụi thành tro. Người mẹ của đứa bé vô cùng hốt hoảng, khóc thương cho đứa con gái của mình. Trong đầu nó bất chợt hiện lên hình ảnh mẹ mình khóc quỳ van lạy cha. Không nghĩ nhiều nó phi thẳng lên phía cô bé. Nó yêu cầu phải tắt các đèn đang tiếp tục sáng lên các chữ cái nhưng nhận lại chỉ là sự lắc đầu bất lực từ phía họ vì không hiểu sao không thể ngắt được.
Nó không biết làm gì hơn, trong đầu nó chỉ nghĩ đến việc cứu sống đứa bé, miệng vẫn quát lớn yêu cầu đưa mọi người đến nơi an toàn. Phía dưới có một nụ cười đắc thắng. Lên đến nơi, nó ôm đứa bé vào an ủi, chân chữ G sắp ngả về phía nó rồi, rất gần, còn 85 độ nữa là đổ, nó ôm đứa bé rời đi nhưng tiếng két..ngày một mạnh, âm thanh cứ kêu, nó đứng như chôn chân vì tự nhiên cảm thấy sao ý chí lại không cho nó di chuyển.chữ G nghiêng rất gần, rất gần về phái nó tưởng chừng như một chiếc lá cũng đủ để đổ xuống người nó và đứa be. Có một bóng người xuyên vèo qua nó, kéo nó đi, dang hai tay ôm chặt nó và đứa nhỏ nhảy xuống một cái thùng to, bên trong đựng bông mềm. Vừa nhảy xuống một tiếng BÙM..to khủng vang lên, tòa nhà ngập chìm trong lửa. Đội cứu hỏa ra sức chữa cháy. Sau hơn 2h thì đám cháy được khống chế nhưng tất cả đã tiêu thành tro bụi.
Người mẹ chạy đến ôm đứa con gái, cúi đầu lia lịa cảm ơn nó. Hắn tức giận định chửi nó vì lúc ấy nó quá tự đại nghĩ mình có thể cứu được đứa trẻ, ai ngờ đến nơi thì chôn chân một chỗ làm hắn phải phi lên cứu nó, suýt thì chết cả lũ, may hắn nhanh chân. Lời chửi nhanh chóng được nuốt vào khi thấy khóe mắt nó có đọng nước, hắn không ngờ là nó khóc.. nhìn thấy nó như vậy hắn cảm giác rất xót...rất khó chịu..Nhỏ và anh chạy xối xả đến hỏi thăm tình hình thì chợt bất động, đứng đó nhìn nó như rơi vào tình trạng đơ, rồi nhỏ bỗng dưng khóc òa lên, hắn nhíu mày khó hiểu, nó ngả người vào hắn ngất lim đi...
--------------------------------------------------------------------------------------------
Chương tiếp theo: trở về với nỗi bất ngờ..