Mặc Húc trong lòng chấn động, mắt thấy thân ảnh mềm mại như tuyết cúi xuống
rồi ngã xuống, theo bản năng đưa tay đỡ nàng!
Vòng ôm trống rỗng lập tức chứa đầy thân thể mềm mại, hắn nhìn nàng đang
đau đến hít thở không thông, nhịn không được cuộn cả người lại, sắc mặt dần
dần trắng bệch ở trong lòng hắn…
“Chết tiệt… Xảy ra chuyện gì? !” Hắn gầm nhẹ một tiếng, không nhịn được ôm
chặt thân thể mềm mại vào trong lòng, hai tròng mắt tràn đầy đau thương!
Lạc Cơ Nhi đã đau đến nói không ra lời, chỉ cảm thấy có ngọn lửa trong thân
thể bị đốt lên, đau đớn kịch liệt truyền tới khắp tứ chi, đau như đứt xương!
“Đau quá… Đau quá! A…” Nàng đau đớn kêu lên, môi dưới bị cắn đỏ cũng
không kìm được đau đớn giống như đang thiêu cháy trong bụng, theo bản năng
gắt gao tựa đầu chôn ở trong lồng ngực ấm áp, đầu ngón tay nắm chặt vạt áo
nam tử…
Quỳ trên mặt đất Uyển phi dĩ nhiên hơi ngây ra, nửa ngày mới bừng tỉnh, mắt lộ
vẻ bối rối: “Thần thiếp không biết… Thần thiếp thật sự không biết, vừa nãy
nàng vẫn khỏe, Hoàng Thượng cũng thấy mà…"
“Lập tức truyền Thái y!” Ôm chặt lấy thân thể nhỏ nhắn đang đau đến run rẩy ở
trong lòng, ánh mắt thâm sâu của Mặc Húc tràn đầy đau lòng, âm trầm quát lên!
Uyển phi sắc mặt tái nhợt từ mặt đất đứng lên, hô hấp cũng bắt đầu không ổn
định.
“Người đâu mau tới! Truyền thái y——!”
Thần hi điện.
Tiếng bước chân vội vàng, từ cuối hành lang dài truyền đến.
Từng đợt rồi lại từng đợt tiểu cung nữ nối đuôi nhau mà vào, bưng nước ấm,
chén thuốc, quần áo sạch, sắc mặt tái nhợt và thần sắc e ngại đi vào trong
điện.
Bình phong thêu hình long phượng nhanh chóng được khiêng ra, chắn trước
nhuyễn tháp!
“Hoàng Thượng, vi thần chờ bắt mạch cho vị cô nương này, thỉnh Hoàng
Thượng lui ra sau bình phong, để tránh lây bệnh…”
“Ngươi còn đứng đó nói nhảm!” Mặc Húc lạnh lùng cắt đứt lời nói củaThái y,
cực lực ôn nhu ôm lấy thân thể mềm mại trong lòng, thấy nàng mồ hôi lạnh chảy
ròng ròng, ngũ quan đều đau đến nhăn lại, nhịn không được quát, “Còn không
mau bắt mạch.”
“Vâng, vâng…” Thái y sợ tới mức cả người run run, vội vàng tới gần.
“A…” Một trận trùy tâm đau đớn nổi lên, Lạc Cơ Nhi đau đến kêu lên, hai tay rất
nhanh tỏa ra mồ hôi lạnh, mồ hôi trong suốt từ cổ chảy ra, cả người nàng run
run, đôi môi mỏng manh bị cắn nát, tơ máu đỏ tươi từng đợt từng đợt chảy ra,
càng khiến mặt nàng trắng bệch như tuyết, nhìn thấy ghê người…
Đau… giống như châm đâm… như xẻ da lóc thịt…
Nàng không ngừng giãy dụa, cổ tay căn bản cầm không được, Thái y đổ một
thân mồ hôi lạnh.
Nhận ra sự khó xử của hắn, cặp mắt Mặc Húc căng thẳng, gắt gao chế trụ cổ
tay của nàng để Thái y bắt mạch, một bên ôm chặt thân mình nhỏ nhắn của
nàng run rẩy, áp trán lên trán nàng nhẹ nhàng an ủi: “Ngoan, không nên cử
động, trẫm biết ngươi đau, nhưng phải biết rằng làm thế là tốt hay không nữa,
đau lây cả trẫm…”
Nàng nghe không được, hoàn toàn nghe không được!
Cơn đau nhức đâm vào tim đã khiến nàng hoàn toàn mất khống chế, trong
bụng như là có một con dao, từng dao từng dao đâm vào từng góc thân thể
nàng, nàng kịch liệt kêu đau, dường như chảy huyết lệ, sự nhẹ nhàng của hắn
không làm nàng ngừng đau đớn, chỉ làm nàng càng thêm bất lực, nước mắt
điên cuồng mà tràn ra từ hốc mắt, bức ý thức cuối cùng của nàng đến sụp đổ!!
Bỗng nhiên, Thái y sắc mặt đại biến, cuống quít buông lỏng tay nàng ra.
“Hoàng Thượng…” Thái y có chút run run, mắt bối rối nhìn nam tử tôn quý uy
nghiêm kia, “Hoàng Thượng nhanh chóng lùi lại! Vị cô nương này là trúng độc
Tuyệt Thương Tán, độc tính phát tác rất mạnh, nàng sẽ làm bị thương đến
hoàng thượng!”
Tuyệt Thương Tán…
Những chữ xa lạ từ trong đầu hiện lên, cặp mắt Mặc Húc càng thêm thâm sâu,
trong lòng cuồn cuộn phẫn hận: “Tuyệt Thương Tán… Vì sao trẫm cũng không
biết ở Lạc Anh Quốc còn có độc dược này? Là ai có lá gan lớn như vậy, dám
hạ độc thủ đối với người như thế? !”
“Hoàng Thượng, ” Thái y quỳ xuống, hai tay ôm quyền, “trong cung này không
có giải dược Tuyệt Thương Tán, cứ như thế này không phải là biện pháp,
Hoàng Thượng ngài trước tiên lui xuống, có lẽ thần có thể sử dụng phương
pháp châm cứu ngăn cản một lúc, phải nhanh một chút tìm được giải dược
mới được…”
“A…” Mặc Húc bỗng nhiên thét lớn một tiếng, cảm giác cánh tay một trận đau
đớn kịch liệt!
Cúi đầu, là đầu ngón tay của nàng hung hăng đâm vào cánh tay hắn, cả người
run run áp lực thống khổ, thân mình suy nhược giãy dụa giống như con thú nhỏ
trong lồng ngực rộng lớn của hắn…
“Hoàng Thượng!” Thái y kinh hô, thấy được vết thương trên cánh tay hắn.
“Câm miệng!” Mặc Húc đánh gãy lời của hắn, “Trẫm không sao… Ngươi đi
nghĩ biện pháp cứu nàng, nếu không, trẫm muốn ngươi để mạng lại!”
“Vâng…” Run run quỳ lạy một cái thật lâu, Thái y chật vật bò lên, đi ra ngoài bình
phong lấy cái hòm thuốc của mình.
“Cứ như thế này… Đau thì nắm lấy, trẫm cam đoan, rất nhanh sẽ không sao …”
Ngữ điệu hắn bất ngờ ôn nhu, đem thân thể mềm mại trong lòng đau đến muốn
ngất ôm chặt hơn, khiến nàng đau đớn nước mắt rơi xuống trên y bào hắn,
trong lòng tràn đầy nồng đậm bi thương, lại thỏa mãn lạ thường…
“Đưa ta trở về…” Một tiếng như muỗi vo ve run run từ bên môi tràn ra, Lạc Cơ
Nhi nghẹn ngào bảo trìmột tia thanh tỉnh cuối cùng, rất nhanh nắm lấy quần áo
hắn, đôi mắt đau đớn đến tuyệt vọng đón nhận khuôn mặt vạn phần lo lắng của
hắn, khóc nức nở lên tiếng, “Cầu ngươi, đưa ta quay về vương phủ, van cầu
ngươi… A…"
Lại một đợt song mãnh liệt đau đớn thổi quét toàn thân, bả vai nàng kịch liệt
cuộn mình dậy, lại cũng vô lực chống đỡ quá nhiều đau đớn…
Quay về vương phủ…
Mây đen âm trầm ngưng tụ trong cặp mắt hắn, trong lòng không hiểu sao lại
dâng lên ghen tuông mãnh liệt, thật không ngờ nàng đau đớn đến nhường này
cũng vẫn nhớ đến người đàn ông kia, không muốn ở trong lòng hắn một lúc…
Có chút tức giận đem thân mình run run của nàng tiến vào trong lòng, Mặc Húc
cúi người, sát vào khuôn mặt nhỏ nhắn đau đớn đến ngũ quan đều nhăn lại của
nàng, hơi thở bỗng chốc giao hòa cùng nàng, “Không cho phép nhớ đến người
đó! Ngươi hiện tại ở trong lòng trẫm, chỉ có trẫm mới có thể cứu ngươi, biết
không?!”
Nàng thống khổ mà ưm, giãy dụa bất an, khiến cặp mắt Mặc Húc căng thẳng
——
Cúi người, giống như mang theo tính xâm lược mà trừng phạt, hôn lên cánh môi của nàng khiến nàng hô hấp không ổn định!
Ngoài bình phong, Uyển phi mơ hồ vô cùng lo lắng.
Thái y cầm châm đi vào, nhưng đột nhiên tay áo bị kéo lấy, phía sau là một
giọng nữ ôn nhu, “Thái y, Bản cung có thể vào xem không?”
“Nương Nương, việc này…” Thái y hơi sốt ruột, nóng lòng tiến vào cứu người,
“Bên trong có chút nguy hiểm, cô nương kia rất không ổn…”
“Vậy ngươi còn để Hoàng Thượng vào đó? !” Bỗng nhiên cất cao giọng, Uyển
phi trong lòng dấy lên một ngọn lửa giận, tức giận phất phất tay áo, tùy hứng
nói, “Bản cung không nhiều lời với ngươi nữa, ta tự mình vào xem, không có gì
đáng ngại đâu…”
Nàng hạ giọng xuống, một đôi giày thêu đã rảo bước tiến vào trong bình phong
——
Lúc nhìn thấy cảnh tượng trên nhuyễn tháp kia thì nàng nhanh chóng đưa tay bịt
miệng, cả kinh trợn mắt há hốc mồm!
Trên nhuyễn tháp, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn trong lòng đế vương bất an giãy
dụa, bởi vì đau đớn mà nắm lấy quần áo hắn. Mặc Húc chăm chú nhìn thân thể
nàng, cúi đầu, âu yếm hôn lên môi nàng.
“Hoàng thượng…., người…..”
Hai tay Uyển phi bắt đầu run lên, giọng nói cũng theo đó mà run rẩy
Ý thức được có người đi tới, hai tròng mắt của Mặc Húc hiện lên một tia sáng
lạnh lẽo, có chút không muốn buông thứ xinh đẹp trong lòng ra.
Hơi thở bất ổn, đau nhức không chịu nổi, toàn thân Lạc Cơ Nhi đau đớn vô
cùng làm cho thần trí cũng theo đó mà tan rã, vài lần muốn ngất xỉu đi.
“Hoàng thượng, người mau giữ lấy thân thể của cô nương này, thần sẽ tới
châm cứu cho nàng!” Thái y vội vàng kêu.
Trong lúc mơ hồ, Lạc Cơ Nhi chỉ cảm thấy hai tay đều bị bàn tay to lớn mạnh
mẽ cố sức nắm lấy giữ tại bên người, dù cho nàng khóc nức nở đến run rẩy
đều tránh không ra, cây châm sắc nhọn châm vào huyệt vị của nàng, nàng phát
ra thét chói tai, có ai đó mát mẻ, mềm mại đang mơn trớn trên trán nàng, hình
như có người thì thầm bên tai nàng, nàng muốn nghe rõ, nhưng lại bị châm tiếp
theo làm cho đau buốt đến nói không nên lời, trong đầu chỉ toàn cảm giác đau
đớn xông lên đến não, một chút lại một chút chậm rãi tán loạn…
Rốt cục, một phen châm cứu kết thúc, cảm giác đau đớn kia mới tạm thời được chế ngự.
Tay chân bị buông ra, Lạc Cơ Nhi chỉ cảm thấy chưa bao giờ có cảm giác mệt
mỏi và nóng rực như thế này bao phủ thân thể nàng, mồ hôi thấm ướt hết cả
quần áo, cả người nàng giống như đang được ngâm trong nước, mắt không
mở ra nổi, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên tái nhợt nghiêng sang một bên, đã chìm
sâu vào giấc ngủ…
“Việc châm cứu chỉ có tác dụng đến giờ mão ngày mai, thần sẽ tận lực nghĩra
cách giúp cô nương ấy giải độc, xin Hoàng Thượng đừng nên lo lắng…” Vừa
thu dọn đống kim châm sắc nhọn, thái y vừa cung kính nói.
“Tốt…” Chậm rãi ngồi xuống nhuyễn tháp, cầm lấy chăn bông tơ tằm đắp lên
thân thể mềm mại của nàng, ánh mắt của Mặc Húc không hề rời khỏi khuôn
mặt nhỏ nhắn của nàng.
“Hoàng Thượng, Nương Nương, thần xin cáo lui trước.” Gập người chắp tay
làm lễ, khuỷu tay mang theo hòm thuốc, thái y lui ra ngoài.
“Hoàng thượng…” Chần chờ hồi lâu, Uyển phi sắc mặt tái nhợt mới khó khăn
dịu dàng mở lời….
“Ừm…” Người đó dùng ánh mắt có vẻ lo lắng ngăn lại lời nói của nàng, Mặc
Húc nhìn thân hình bé nhỏ trên giường liếc mắt một cái, thấp giọng nói, “Đi ra
ngoài nói đi.”
Phía ngoài phòng, cửa sổ phía tây mở ra, gió mắt hiu hiu.
Phía ngoài phòng, cửa sổ phía tây mở ra, gió mắt hiu hiu.
Bóng đêm yên tĩnh tưởng không thể thoát ra, một ngọn đèn dầu được thắp lên
làm cung điện một vùng bình yên trở nên rực sáng.
Đế vương oai phong tôn quý dịch bước đến bên cửa sổ, không nói được lời
nào.
Bóng lưng hắn làm Uyển phi trong nháy mắt có ý sợ hãi, không dám tuỳ tiện mở
miệng, vừa nghĩ đến một màn của hắn, ngực dường như bị một bàn tay bóp
nghẹt, vừa đau nhức, trong lại có chút không cam lòng, đành phải hạ thấp
giọng, trong thanh âm phảng phất lộ ra ít nhiều đau thương. “Thần thiếp không
biết Hoàng thượng có tình ý khác với tiểu nô này không, phải nhìn ra từ trước
mới phải…. Thần thiếp có phải đã quá đáng hay không, bắt nàng đánh đàn lại
vũ nhục nàng…”
Im lặng.
Trong hỏa lò trên tường, ngọn lửa đong đưa theo bấc đèn lúc lên lúc xuống,
khiến bầu không khí càng trở nên quỷ dị.
Uyển phi rất sợ bản thân lỡ lời, thở cũng không dám thở mạnh, chỉ hơi cúi đầu,
dùng chút ánh sáng ít ỏi để đánh giá thân thể nam nhân đang bất động kia.
“Nàng ấy thế nào lại trúng Tuyệt Thương Tán?” Giọng nói u ám rốt cục cũng
vang lên, nghe không ra được tâm ý, nhưng lại khiến cho người ta sợ không gì
bằng.
Lòng Uyển phi hơi cả kinh, ngẩng đầu lên: “Thần thiếp…Thần thiếp không biết,
Tuyệt Thương Tán, thần thiếp mới nghe lần đầu, Hoàng thượng…ngài phải tin
tưởng thần thiếp!”
Hồi lâu sau, vị đế vương kia mới chậm rãi xoay người lại.
Vẫn dung mạo tuấn lãng đến bức người, hơi có vẻ nghiền ngẫm, môi vẫn nở
nụ cười nhạt như trước.
Trống ngực của Uyển phi đập liên hồi, đúng là bậc đế vương, dù có làm gì
nàng cũng đoán không ra, càng không có cách nào ngay lúc đó khiến hắn
không đem cái cổ nàng ra mà đùa bỡn.
“Ái phi…chất vấn Trẫm sao?” một câu ngắn gọn rõ ràng, như là có ý khiêu
khích, hoặc như có ý trấn an, Mặc Húc tới gần nàng, cười nhẹ nâng cằm nàng
lên.
Uyển phi sắc mặt trắng bệch, vội vàng nở một nụ cười yếu ớt: “Không có, thần
thiếp nào dám chất vấn, hoàng thượng thích loại nữ tử nào, thần thiếp không có
quyền can thiệp.”
Tuy là nói như vậy, nhưng cũng không cố gắng che dấu vẻ ưu buồn trên mặt
nàng, Mặc Húc nhàn nhạt ngưng nhìn chăm chú, hàng mày tuấn khí nhếch lên.
“Là người của tam đệ, chậm trễ thật không tốt,” giải thích lãnh đạm, như là kể
một chuyện không liên quan, Mặc Húc dời mắt, hết thảy tâm tình trong mắt đều
che giấu đi, “Cho nên nàng ta không được phép chết ở trong cung, cho dù
chết, cũng không được chết tại Uyển cung của ái phi, nàng nói phải không?”
Một đoạn ngắn gọn rõ ràng, không nhanh không chậm, nói xong không có kẽ
hở, lại khiến tâm Uyển phi chấn động, gần như tin tưởng lời hắn giải thích kia
chính là vì nàng mà nhu tình bảo hộ, thế nhưng… che giấu tình cảm dâng tràn
trong lòng, nàng tràn ngập nhu tình, hơi cụp mắt xuống, thụ sủng nhược kinh,
hơi cúi người: “Là… là thần thiếp lo nghĩ quá dư thừa, không hiểu được tâm ý của Hoàng thượng, Hoàng thượng không nên trách tội… ”
Ánh mắt lơ đãng một hồi trong không trung vừa mới thu hồi lại, Mặc Húc nhìn
thấy trước mặt một nữ tử bề ngoài dịu ngoan lại mang dã tâm trong lòng, cặp
mắt hẹp dài của hắn lập tức thu lại ánh nhìn lạnh nhạt, thay vào đó là cái nhìn
của hắn có ôn nhu và thương tiếc, thân thể chậm rãi tiến gần về phía trước,
đưa tay nâng lấy khuôn mặt nàng nói từ phía sau tai, “Ái phi bị kinh sợ …. là sơ
sót của Trẫm, vừa vặn nên cho thái y chẩn mạch một cái, bằng không, trẫm sẽ
lại truyền một thái y đến cung của nàng.”
Hắn đột nhiên nghĩ tới mục đích lúc trước muốn cùng nàng kết hôn, từ lúc Mặc
Uyên chưa xuất binh hắn đã nhận ra trong mắt hai người có ôn nhu tình ý. Hắn
cười đến mức gió thoảng mây trôi, người bên ngoài nhìn vào cũng không nhận
ra được sở thích chinh phục và chiếm giữ của hắn, đối với nữ tử này hắn cũng
không có hứng thú, thế nhưng miễn là có thể khiến người kia cảm thấy đau
nhức, hắn sẽ không tiếc bất cứ giá nào…
Hắn biết nam tử tà mị kia khi chinh chiến trở về sẽ trở thành viên ngọc sáng lấp
lánh lóa mắt;
Hắn biết hắn ta nếu chiến thắng sẽ giành được mọi yêu mến và uy danh, hắn
càng rõ những thứ ấy cũng không phải là thứ hắn ta yêu thích….
Cho nên, hắn lựa chọn lấy đi người yêu quý nhất trong lòng của Mặc Uyên,
bằng cách hung hăng nhất, ngay cả cùng máu thịt, cũng không lưu tình chút nào.
Mặc Uyên, từ nhỏ chúng ta đã là đối thủ, ngươi rong ruổi trên chiến trường, ta
điều khiển cả thiên hạ, thế nhưng, chỉ cần là thứ ngươi muốn, ta nhất định sẽ
chiếm hữu, nhất định phải phá huỷ! ….
Ngươi thật nên nhìn xem nữ tử ngươi yêu thương tại nơi quyền thế và vương
sủng này, đã bắt đầu trở nên ti tiện và dơ bẩn đến thế nào!
Hoả lò cháy rực toả ra ánh sáng chói loà, làm cho đại điện uy phong thêm rực
sáng không gì sánh bằng.
Sự tĩnh lặng đến trống trải như ngấm vào xương tuỷ.
Phong Dực đi tới, trông thấy một nam tử đang nằm trên nhuyễn tháp, tay chống
đầu, đang nghỉ ngơi trong yên tĩnh. Tia sáng rọi vào càng làm tăng thêm những
góc cạnh ưu nhã, đôi môi mỏng có đường cong tuyệt mỹ, hai tròng mắt nhắm
chặt mang theo tà mị, nhìn không ra tâm tình.
Cái bàn thấp trước mặt hắn bày rất nhiều thư từ to nhỏ, hỗn độn bừa bãi khắp
mặt bàn, ngay cả trên mặt đất cũng đều có.
Phong Dực châm rãi đi qua, cúi người, bắt đầu thu xếp thư từ.