Tuyệt Ái Nô Phi

Chương 159: Rời khỏi Thần cung




Rời khỏi Thần cung

Sắc mặt của nam nhân theo phía sau khẽ biến, trầm giọng nói: “Vậy thì… Chúng ta nên làm gì bây giờ, điện hạ?”

Cánh quạt giấy màu trắng khe khẽ phe phẩy, Uất Trì Diệp Hoành hồi lâu mới nói ra một câu: “ Cái gì cũng không được làm, tĩnh quan kỳ biến

Có nhiều sự việc vẫn còn chưa xác định được rõ, Ưng Trảm đã biết việc Mặc Uyên đang ở Khải Lăng thành, nhưng có tiếp tục tiến quân nữa hay không? Còn có triều đình đang rung chuyển kia, sẽ xử lí việc tồn tại  của Thần cung này thế nào? Tất cả việc này vẫn còn không biết được, nói chung việc Thần cung bại lộ khiến thật nhiều sóng gió xảy ra, bọn họ chỉ có thể lẳng lặng quan sát động tĩnh của đối phương, mới có thể biết được tiếp theo nên làm thế nào.

Trong lòng Uất Trì Diệp Hoành thoáng có chút mỉa mai, thật kì lạ, chẳng hiểu tại sao, bắt đầu từ lúc nào mà hắn cứ có cảm giác bất an, lo lắng cho người kia, lo lắng không biết hắn có thoát được không, lo lắng đến lúc phải đối mặt, nhưng cũng nghĩ đến dã tâm nhất định có ngày phải nghiền nát hắn dưới chân, đến lúc đó… nhưng hay là Hồ Duệ thực không thể có khả năng đó…

Gió thổi qua ngọn cây, làm nhiễu động rừng tùng  vắng vẻ, lại càng làm nhiễu động nhân tâm.

Bên trong Thần Cung, quang cảnh vắng vẻ.

Nơi ngưỡng của, thân ảnh trong bộ quần áo đỏ máu vẫn ngồi yên như cũ, Ca Nhi tựa người vào cửa, ánh mắt đăm chiêu xa xăm nhìn về phía bầu trời.

Có người đến gần, nàng phát hiện ra, nhưng cũng không muốn nói gì.

Mãi đến khi cảm thấy có người ngồi xổm xuống bên cạnh, đỡ lấy cánh tay của nàng.

Ca Nhi lúc này mới thu ánh mắt lại, nhìn về phía người đó, thì ra chính là Phong Dực đang ngồi xổm trên mặt đất, nhíu mày nhìn vào vết thương trên cánh tay trắng nõn của nàng, nơi đó giờ đang bắt đầu hoại tử.

“ Vết thương này nếu không xử lý, thì cánh tay này sẽ bị phế đi đấy”. Hắn nhẹ nhàng mở miệng, nói ra sự thật.

Tiếng bước chân hỗn loạn theo liền phía sau, có mấy nam tử nữa cũng đang đến gần, trước đây cũng vì nhiệm vụ mà phải phiêu bạt nơi trời nam đất bắc, cơ hội được tụ họp lại với nhau như thế này thật quá ít. Ca Nhi chợt giật mình, đôi mắt trong suốt trầm ngâm nhìn quét  qua mấy người bọn họ, trong lòng nàng một nỗi chua xót bi thương chợt dâng lên.

“ Không đi trông coi, cũng không đi thăm dò quân tình thế nào, các người tới tìm ta làm cái gì…” Nàng đã muốn đẩy đi cánh tay đang níu áo, lại bị hắn ta cứ cố sức kéo lại.

“ Chúng ta là không muốn lại nhìn thấy thêm một người cụt tay nữa giống như  Thanh Dực, đến lúc đi ra ngoài thật là mất mặt, lý do này có đủ hay không?” Người nói chính là Ngân Dực, trước mặt nàng biểu hiện tràn đầy nét trêu đùa, nhưng trong ánh mắt lại nhiễm vẻ đau thương, “ Chậc chậc, chẳng phải là nên thoát ra khỏi cuộc sống trong cung  đi hay sao? Ngay đến một nụ cười cũng không thấy…”

Hắn nhíu mày, khẽ xoa xoa cằm nàng, nhìn dáng vẻ như  đang mất hồn của nàng.

“ Ngươi không cười được một cái cho ta xem à? Đáng ghét quá, đã nhiều năm như vậy không gặp nhau, sao ngươi vẫn xấu tính như vậy?” Tâm tình trong lòng bị chọc trúng bốc lên, Ca Nhi trừng mắt, đẩy tay hắn ra, mọi người bốn phía cười rộ lên, biểu tình trên mặt Ngân Dực trong nháy mắt muốn hóa đá, từ từ trở nên dữ tợn.

Nhìn thấy dáng vẻ khó chịu của hắn, nàng cũng không nhịn được cười, chỉ là nụ cười vừa mới nở ra được một nửa, thì dã cứng đờ, nước mắt chợt dâng lên, làm nàng không thở nổi.

Chỉ là bỗng nhiên nghĩ đến một hình ảnh nào đó, một việc, nước mắt bất giác không kìm được, lại tuôn rơi.

Rất nhanh liền đỡ lấy cánh tay nàng, lấy ra một bình dược nhỏ, chậm rãi rót lên trên vết thương, Phong Dực không buồn ngẩng đầu, nói rằng: “ Hiện giờ không biết có bao nhiêu kẻ đang dòm ngó Thần cung, chúng ta càng không thể nào bỏ qua được, có một số việc đã xảy ra rồi, chúng ta không cách nào thay đổi, vì vậy…” Đôi mắt sâu thẳm của hắn ngẩng lên, nhìn Ca Nhi, “ Tạm thời hãy quên tất cả đi, cứ chờ xem sau này thế nào đã.”

Quên đi.

Ca Nhi giơ kiếm lên, nơi khóe môi vẫn còn ứa vài giọt lệ, nhợt nhạt nở nụ cười nhẹ.

Quần áo đỏ tươi bao bọc thân thể trắng nõn của nàng, khẽ nương theo cánh cửa ngồi dậy, nàng thấp giọng khàn khàn nói: “Đã biết rồi, ta đi luyện kiếm đây.”

Đi luyện kiếm, phải luyện cho thật mạnh mẽ, mạnh tới nỗi nàng có thể bảo vệ, không cho bất cứ kẻ nào dù mạnh tới đâu  cũng không  thể làm tổn thương người nàng yêu!

“ Các người nói là thật sao?” Một giọng nói yếu ớt vang lên làm Ca Nhi đột nhiên dừng bước, nhìn về phía đại điện nơi vang lên giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng kia, một thân ảnh hiện ra trước mắt.

Uất Trì Tuyết nhìn bốn người trong điện, đôi mắt xưa nay vốn vẫn sắc sảo cùng cao ngạo giờ đây trong cung điện này có vài ba phần  giảm bớt, nàng mở miệng hỏi: “ Sự việc đó… Có thật là đã hại chết nhiều người như vậy không? Ta đã hỏi qua những cung nữ ở đây, thì ra là Mặc Kỳ cũng…”

“Đủ rồi!” Ca Nhi trong mắt nhòa lệ, lớn tiếng cắt ngang lời nàng.

Chậm rãi bước tới trước mặt nàng ta, Ca Nhi rất nhanh nắm chặt tay kiếm, đôi môi khẽ run rẩy: “ Không cần phiền ngươi tới đây nhắc nhở chúng ta chuyện này, nhờ ngươi ban tặng, Uất Trì Công chúa, chỉ đáng tiếc là tất cả chúng ta còn chưa có chết hết, lần sau khi đến phiên ta chết, ta nhất định sẽ kéo ngươi cùng theo.”

Trong nháy mắt, sắc mặt Uất Trì Tuyết tái nhợt, thoáng nhìn thấy ánh mắt tràn đầy phẫn hận của Ca Nhi, nàng khổ sở mới cất nên lời: “Ta biết là các người hận ta… Thế nhưng, nếu vậy tại sao các người không giết ta đi? Thậm chí có thể mang ta ra, giao cho Ưng Trảm để uy hiếp? Tuy rằng ta chỉ là một Công chúa trên danh nghĩa, nhưng ít nhiều thì Ưng Trảm cũng kiêng nể ta vài phần, sẽ không để binh lính Hồ Duệ bỏ mặc ta…”

“ Vèo!” Ánh kiếm xé gió tuốt ra khỏi vỏ, ánh hàn quang hung hãn lóe lên trong không trung, chỉa thẳng vào cổ họng Uất Trì Tuyết!

“Ngươi làm ơn thu hồi lại những lời buồn nôn đó giúp ta!” Ca Nhi nghiến răng nói, hận ý từ trong lòng tuôn tràn, ánh mắt dường muốn ngấn lệ,  tiếng nói cố nén bật ra như muốn xé nát cổ họng,“ Nếu như giết ngươi mà làm huynh ấy có thể quay về, ta sẽ hoàn thành mong muốn của ngươi, đâm ngươi trăm nhát,  cho Uất Trì Diệp Hoành cũng nếm thử mùi vị mất đi người thân là như thế nào! !”

Trong đại điện bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân, thong thả mà trầm ổn, Phong Dực nhíu mày, vốn đang định ngăn Ca Nhi lại, nhưng trong nháy mắt nhìn thấy thân ảnh kia, liền ngừng  lại, trầm giọng nói: “Vương gia.”

Mọi người chợt giật mình, ánh mắt nhất tề cùng hướng ra ngoài điện.

Ánh sáng mơ hồ bao phủ trên người của nam tử tuấn lãng kia, cánh tay hắn đang ôm ghì lấy thân thể bạch ngọc mềm mại kia, cơ thể bé bỏng đang tựa vào khuỷu tay hắn, nặng nề say giấc, nét mặt thật bình yên trầm tĩnh đến rung động lòng người.

“ Tham kiến Vương gia!” Bốn người nhất tề quỳ xuống, âm thanh liền vang rền âm âm trong đại điện.

Mặc Uyên ngước mắt, nhìn lướt qua bốn người đang quỳ dưới chân kia, rồi chậm rãi thu hồi ánh mắt, nhìn vào thân thể đang nằm trong lòng.

Quá mệt mỏi cùng quá suy nhược đã làm nàng ngủ say như vậy, hắn cũng không đành lòng làm động nàng. Vì vậy nhỏ nhẹ mở miệng: “Ta phải đi khỏi đây một ít lâu.”

Ai nấy đều run lên khi nhận ra trong giọng nói khàn khàn của hắn là sự mệt mỏi rã rời, một nỗi lo lắng sâu sắc từ tận đáy lòng tràn ra.

“ Sẽ không lâu đâu, cùng lắm là bảy ngày,” Hắn nhấc chân đi vào  trong nội điện, “Phong tỏa hết tin tức, không được để cho binh sĩ cùng bách tín trong thành biết được ta không ở đây, có hiểu không?”