Tuyệt Ái Nô Phi

Chương 142: Kháng chỉ




Ca Nhi xoay người, ánh mắt trong veo hướng nhìn về phía thiếu niên kia, gương mặt dịu dàng, thuần hậu.

Canh giữ ở tẩm cung cả đêm đã làm cho nàng hao tổn bao nhiêu khí lực, Ca Nhi mêt mỏi gượng cười, nhẹ giọng đáp: “Điện hạ, người yên tâm, mặc kệ ta như thế nào, ta cũng sẽ dốc toàn lực để bảo vệ người mà điện hạ muốn bảo vệ, đến lúc thích hợp người sẽ biết thôi….” Ca Nhi cúi thấp đầu, xoa xoa hai thái dương “Bây giờ ta mệt mỏi quá, có thể để ta trở về, ngủ một giấc được không?”

Nụ cười có lúm đồng tiền có phần nhợt nhạt, khiến cho thiếu niên kia không thể rời mắt khỏi hai lúm đồng tiền nho nhỏ trên khuôn mặt xinh đẹp, càng không hiểu nổi vì sao một nỗi yêu thương bỗng nhiên dậy sóng trong lòng.

Vẻ mặt có chút phức tạp, Mặc Kỳ bước đến, dắt tay nàng đi vào đại điện.

A?

Ca Nhi sửng sốt, cảm nhận hơi ấm truyền đến lòng bàn tay, bước đi có chút lảo đảo. Thiếu niên phía trước nhẹ nhàng mở miệng, giọng điệu như là quở mắng: “Sau này không được tự mình quyết định  những chuyện thế  này khi không được phép của bổn điện hạ, nghe rõ hay không?”

Giọng nói nghe thật cộc cằn, nhưng sao nàng lại cảm thấy nghe rất lọt tai, đôi mày Ca Nhi vừa rồi còn nhíu chặt cuối cùng cũng giãn ra, khóe môi ẩn hiện một nụ cười….

*****************

Đến buổi trưa, thái y lại đến thay thuốc.

Vừa vào phòng đã thấy một bầu không khí quỷ dị, thái y lướt mắt qua một vòng, liền phát hiện một công công truyền chỉ đang quỳ gối, sắc mặt vàng như sáp, đám cung nữ trong cung vẻ mặt khó xử, khổ sở nhìn thân thể yếu đuối đang nằm trên giường kia, trong lòng vạn phần lo lắng.

Khẽ vuốt chòm râu, thái y hướng ánh mắt tinh tường nhìn xuống vị công công đang quỳ, rõ ràng  sáng nay ý chỉ đã được ban ra, khắp nơi vẫn còn sôi sục bàn tán, làm thế nào…làm thế nào mà giờ đây hắn vẫn còn đang cầm thánh chỉ trên tay, không mau truyền chỉ rồi lui ra ngoài đi chứ!

Nhìn lại trên giường lần nữa, một mỹ nhân đang tựa người trên đó, cổ tay mảnh khảnh xinh đẹp lộ ra khỏi mép chăn, nhìn nàng càng nhỏ bé và yếu ớt đến cực điểm

Đến gần giường, thái y cúi người, nhẹ giọng nói: “Lạc phi nương nương, lão phu đến xem vết thương cho người….”

Giọng nói bất ngờ vang bên tai nàng, làm  Lạc Cơ Nhi đang mơ màng trong cơn mộng giật mình mở mắt, vẫn thấy thái giám truyền chỉ quỳ gối dưới đất như cũ, bàn tay nhỏ bé bám chặt đệm giường, nàng cất hơi thở yếu ớt nói: “Ta không có tiếp chỉ, các ngươi tốt nhất thu hồi hai chữ kia lại, ta nghe không chịu nổi…..”

Thái giám quỳ trên mặt đất tức đến nổi điên, chỉ muốn giậm chân mà hét lớn, nhưng lại sợ đắc tội với vị quý phi kia, nên chỉ có thể nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Nương nương,  nô tài khuyên người hay là cứ tiếp chỉ đi, hôm nay Hoàng thượng đi vắng không có ở trong cung, nương nương không nên chống lại thánh chỉ, hơn nữa, không cần biết có hoàng thượng ở trong cung hay không, hoàng mệnh  vẫn là  không thể làm trái được…”

Một nỗi tuyệt vọng chán chường lần nữa lại dâng trào, Lạc Cơ Nhi dời ánh mắt trong suốt đau xót, thân thể nhỏ bé run lên, cắn chặt cánh môi đến bật máu, nàng  cố sức hét lên: “Cút”

Vị thái y đã nhìn ra sự việc, không muốn lại có thêm  rắc rối, đành thấp giọng nói: “Nương nương…không, cô nương, lão phu đến để xem thương thế của cô nương như thế nào?”

Máu tươi nhuộm hồng trên nền vải bông trắng tinh, từng lớp từng lớp được gỡ bỏ làm lộ  rõ vết thương dữ dội bên trong, thái y khẽ chau mày, bậm môi không dám nói. Trên môi nàng còn lưu lại dấu vết như từng bị cắn nát, chỉ cần như thế cũng đã đoán được tình cảnh đêm qua dữ dội đến mức nào, phục vụ trong cung đã nhiều năm, thái y khôn ngoan tự hiểu được điều gì cần phải quan tâm, cũng như điều gì ông không được phép quan tâm tới.

Buông lỏng chút ít phòng bị, Lạc Cơ Nhi để mặc cho thái y tỉ mỉ băng bó vết thương, lúc thuốc được bôi vào vết thương, cơn đau đớn dữ dội lần nữa lại kéo đến, nhưng nàng vẫn cắn răng không rên một tiếng..

Nhìn nhan sắc yêu kiều dịu ngọt hiếm có trong thiên hạ trước mắt, mấy ngón tay thái y vô tình lướt qua cổ tay nàng, hắn bỗng nhiên sững người ngừng lại.

Một cung phi tuổi còn quá nhỏ, thân thể lại suy yếu như vậy, dung nhan nghiêng nước nghiêng thành, thái y nheo mắt nhìn nàng, thản nhiên tiếp tục băng bó vết thương, rồi thu dọn hộp thuốc, chuẩn bị rời đi.

“Mạch tượng của cô nương có chút suy yếu, thân thể lại bị thương, sợ rằng không chỉ ở trên vai….” Trong lúc ra về, thái y ngập ngừng nói, bỗng phát hiện ra trong  ánh mắt nàng hiện lên một nỗi kinh hoàng, nàng sợ hãi cuộn mình như con thú nhỏ bị thương, càng thêm xác thực cho điều hắn đang suy đoán là đúng.

“Cáo từ cô nương” Thái y chắp tay rời khỏi phòng.

Trong lòng Lạc Cơ Nhi kinh hoàng, đôi mắt trong suốt tuyệt vọng nhìn theo vị thái y, bộng đâu nàng nghe thấy tiếng nói từ ngoài cửa truyền vào: “Dung phi nương nương giá đáo….”

Thái y vừa đi đến cửa thì bị chặn lại, không thể làm gì khác là hòa cùng đám thái giám và cung nữ thấp người quỳ xuống, đồng thanh tung hô: “Tham kiến Dung phi nương nương…”

Nơi cửa vào, một vạt áo màu da cam lướt nhẹ trên nền đất, trên mái tóc được búi cầu kỳ đang cài trâm vàng, một nữ tử dung mạo hoa lệ quý phái xuất hiện trước cửa tẩm cung, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng lướt nhìn tất cả bên trong, giễu cợt nói: “Ôi, ở đây quả thật rất náo nhiệt a…”

Lạc Cơ Nhi giật mình nhìn ra, không biết nữ tử trước mắt kialà ai, nhưng nghe lời truyền, nàng cũng chỉ có thể đoán là một phi tần ở hậu cung.

Hai ánh mắt không hẹn mà gặp nhau, nhất thời làm ai nấy  như muốn ngừng thở. Đã sớm nghe qua Hoàng thượng đang sủng ái một nữ tử  dung mạo rất có khí chất, nhưng nàng không tin, cho đến khi giờ đây khi tận mắt diện kiến, trái tim nàng như bị bóp nghẹn, rất đau, cũng rất ghen, ánh mắt giận giữ nhìn nàng ta trừng trừng, cơ hồ muốn ăn tươi nuốt sống.

“Thề này là thế nào?” Dung Phi liếc nhìn thái giám đang cầm thánh chỉ trên tay vẻ mặt xanh mét, thoáng nhíu mày, “Hoàng thượng hôm nay ra khỏi cung, đã trao ấn phượng cho bổn cung, tạm thời bổn cung cai quản hậu cung, khỏi phải gây chuyện phiền phức. Bản cung cũng nghe nói sáng sớm nay Hoàng thượng có nạp một tân phi, nên ta vội vàng đến thăm, không để muội muội bị bạc đãi, không ngờ… thánh chỉ vẫn chưa truyền sao?

Thái giám cầm thánh chỉ muôn phần oan ức, vội vàng dập đầu cúi lạy nói: “Bẩm Dung phi nương nương, Lạc phi nương nương nàng…nàng không chịu tiếp chỉ, còn sai người đem thánh chỉ cùng phi ấn vứt ra ngoài! Nô tài sợ Hoàng thượng quay về sẽ trách cứ, nên đã quỳ hai canh giờ ở đây, chờ nương nương đổi ý tiếp chỉ!”

Dung phi nương nương, địa  vị chỉ sau Uyển phi, hôm nay Uyển phi đã bị biếm vào lãnh cung, hậu cung lẽ ra  không còn ai có thể đối chọi với nàng, bỗng đâu giờ đây lại có một vị tân phi mới đến, nàng liền lập tức tìm đến để  tận mắt xem qua, cũng không nghĩ vừa vặn gặp được một màn kịch hay thế này.

A…kháng chỉ? Nàng ta dám kháng chỉ?

Đôi mắt Dung phi mở to, long lên giận dữ, trừng mắt nhìn Lạc Cơ Nhi hồi lâu, rồi bỗng nhiên lại phát ra một tiếng cười ngạo nghễ! Sắc mặt thâm trầm khó lường, trong lòng nàng  cuồn cuộn ghen tức, phẫn nộ cùng ác ý!

“Khá lắm tân phi…dám can đảm kháng chỉ!” bỗng nhiên có tiếng gầm nhẹ phát ra, bộ ấm chén trên bàn phút chốc cũng theo tiếng gầm đó mà  rơi xuống đất, âm thanh đổ vỡ vọng ra vang dội khắp tẩm cung!