Tuyệt Ái Nô Phi

Chương 131: Thề chết trung thành




Trong Vương phủ rộng lớn, tất cả mọi người bị trục xuất đến trước tiền viện, một đoàn oanh oanh yến yến tụ tập lại  một chỗ, tiếng khóc lóc nức nở không ngừng  hòa lẫn trong tiếng chửi bới vang ra hỗn độn.

Trong bóng đêm, ánh đuốc thiêu đốt phát  những âm thanh làm cho người ta hoảng hốt.

Chậm rãi đem nàng đưa tới, Lạc Cơ Nhi trong y phục trắng, thanh lệ, khuôn mặt nhỏ nhắn nhu mì, nổi bật trong bóng đêm, nhìn nàng càng muôn phần xinh đẹp, Ca Nhi đang đứng đó nhìn thấy nàng, vội vàng tiến sát lại đến, dắt tay nàng , nhìn nàng dịu dàng an ủi.

Gã công công cũng có ý thăm dò, nên đứng yên chờ đợi, trong chốc lát, đám cấm quân tra khám bên trong phòng đi ra, bọn người này thân thủ nhanh nhẹn không hề giống với những thị vệ thông thường,  trong tay chúng là một đạo tín hàm, gương mặt không chút biểu cảm  nói “Công công, đây là tín hàm lúc lục soát tìm được “

Vẻ mặt gã công công hiện lên một tia đắc ý, lướt qua đám cấm quân, nhìn tín hàm trong tay kia màu vàng nhạt, hắn chậm rãi lật mở xem, hai mắt trầm xuống, rồi  đem tín hàm xếp lại cho vào trong lồng ngực, “Chứng cứ phạm tội đã rõ” công công quay lại nhìn mọi người, ánh  mắt lại chạm phải Mặc Kỳ,  trong khoảnh khắc có hơi chút sợ sệt, rồi cất giọng nói: “ Sợ rằng này các người phải  theo tạp gia ta vào  trong cung chờ xét xử, còn những  việc gì tiếp sau, các người chắc biết rõ rồi chứ, cho nên nếu là có ai biết được Uyên vương ở nơi nào thì sớm nói ra, cũng miễn đỡ phải chịu nỗi khổ nhục hình. Có hiểu không?”

“Khoan đã” giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng như suối ngân lên, dù yếu ớt nhưng không hề sợ hãi, lại có chút uy nghiêm.

Gã công công sửng sốt, liền đảo ánh mắt nhìn qua đám người đang đứng, dừng lại trên người nữ nhi xinh đẹp như tiên tử.

Bước ra khỏi Ca Nhi đang đứng cạnh, Lạc Cơ Nhi tiến lên từng bước, chịu đựng cơn đau đang cào xé trong lòng, nhẹ nhàng mở miệng: “ Xin hỏi công công tín hàm kia trong đó viết cái gì? Lại là ở nơi nào lục soát được?”

Gã công công nhíu mày, giương ánh mắt châm chọc nhìn nữ nhi yếu đuối trước mặt, gương mặt khinh khỉnh, hắn rung đùi đắc ý mà không muốn đáp lại câu hỏi của nàng.

“Lạc Nhi đang hỏi ngươi đó! Ngươi muốn chết có đúng hay không?”Ánh mắt thiếu niên đang đỏ ngầu tơ máu  hiện lên một tia âm lãnh, kiếm trong tay vụt ra một ánh hàn quan sắc bén.

Đám cấm quân đứng xung quanh đều xông lên phòng vệ, Mặc Kỳ nắm chặt kiếm trong tay, chậm rãi quan sát đám người kia, tất cả chìm trong một bầu không khí căng thẳng.

Gã công công trong lòng có chút sợ hãi, nhìn thấy đao kiếm hung hãn giương ra, lại nhớ tới trước khi đi, hoàng thượng đã giao phó, nếu làm nàng bị thương dù chỉ một chút, sợ là hắn có mấy cái mạng cũng không đền nổi… đành xấu hổ chất giọng nói eo éo, nhỏ giọng đáp lời: “ Tín hàm kia đương nhiên là của Hồ Duệ vương tự tay viết, còn có thánh ấn ! Uyên vương gia và Hồ Duệ thủ lĩnh Uất Trì Diệp Hoành  thông đồng với nhau đã lâu, không tiếc lấy Lạc Anh quốc ra đổi lấy ngôi vị hoàng đế! Chứng cứ xác thực cùng lời khai của Uất Trì công chúa vô cùng phù hợp!! Tín hàm đây cũng đương nhiên là từ trong phòng của nàng ta lục soát thấy…”

Một tiếng cười khẽ, rồi cười đến vũ mị mà hết sức thản nhiên, dưới ánh trăng, thân ảnh tuyệt mĩ  tưởng chừng rất yếu đuối lại quá sức quật cường, giọng cười giận dữ, làm ai nấy trong lòng một trận rét run.

“Công công, vậy người có hay không nhớ việc hòa hôn cho  Uất Trì Tuyết gả vào Vương phủ là do Hoàng thượng quyết định . Người nào lại bạo gan kháng chỉ? Rắp tâm đưa một người dị tộc xa lạ vào cửa Vương phủ vốn đang yên tĩnh chẳng phải là ý của Hoàng thượng hay sao? Hôm nay xảy ra chuyện này, liền chỉ dựa vào một phong thư cùng lời khai của Uất Trì Tuyết thì đã một mực chắc chắn là Vương gia thông đồng với địch, tội danh phản quốc. Thì ra bây giờ chính Hoàng thượng lại dễ dàng tin lời xằng bậy như vậy, thật chẳng phân biệt được tốt xấu!”

Lời nói thốt ra, làm gã  công công trợn tròn hai mắt, thiếu chút nữa không thở nổi.

Một đám gia nô phía sau, bị lời nói của nàng cảm hóa , trong lòng họ đối với vương phủ là một mực trung thành, càng kiên quyết đứng lên, “Lạc Nhi cô nương nói đúng!” một người thị vệ lên tiếng trả lời, trong ánh mắt nam nhân ánh lên vẻ kiên định quật cường không chút nao núng “ Vương gia vì bách tính, từ khi  thiếu niên  thì đã đẫm máu sa trường! Ta theo Vương gia lâu như vậy, dù chết cũng  không tin Vương gia thông đồng với địch phản bội đất nước! Công công ngươi cho rằng người trong phủ đều là người mù sao? Dù là  bị bắt vào trong cung chúng ta cũng sẽ không buông nửa câu cầu khẩn! Người trong Uyên vương phủ đều thề sống chết trung thành với Vương gia!”

Một lúc sau, hào khí sôi trào trong ngực mỗi người, ngay cả Uyển nghệ quán giữa lúc nãy còn oanh oanh yến yến giờ đều đã lau khô nước mắt. Oán hận mà nhìn chằm chằm gã công công, hận không thể đưa hắt mà trảo gân tán cốt.

“Các ngươi, các ngươi đều muốn tạo phản có đúng hay không ?!!” ngón tay run run chỉ về đám người của Uyên vương phủ, gã công công bị vây bức có phần lúng túng, khí thế bừng bừng của mọi người làm hắn sợ hãi, nhưng vẫn cố gắng cứng miệng.

Cấm quân đều rút đao kiếm ra, trên mặt không chút biểu cảm, sát khí đằng đằng.

Ca Nhi đang đứng phía sau cũng giật mình, thấy tình thế không tốt, vội vàng bước lên phía trước, cầm tay Lạc Cơ Nhi vẫn đang run rẩy, nhẹ giọng trấn an “Lạc Nhi…”

Lạc Cơ Nhi sắc mặt tái nhợt, đôi mắt trong suốt ngấn nước, trên khuôn mặt nhỏ nhắn yếu ớt, nét khổ sở làm cho người khác cảm thương.

“Đừng làm chúng tức giận, Vương gia giờ vắng mặt, chúng ta không quyền, không thế, sẽ không thể làm được gì.” Giọng nói thì thầm vang bên tai nàng, sắc mặt Ca Nhi lắng đọng, nắm chặt bàn tay đã lạnh băng kia, ánh mắt dịu dàng ẩn chứa bao hàm ý, hy vọng nàng thấu hiểu.

Thiếu niên hơi nhếch môi, trầm mặc một lúc lâu, lúc này mới chậm rãi  nói: “Được rồi, mọi người yên lặng một chút”

Âm thanh nháo nhác của đám người lúc này mới an tĩnh lại, hướng ánh mắt nhìn về phía nam tử kia, dưới ánh trăng thiếu niên kia nhìn càng vạn phần lóa mắt.Vương phủ to lớn như vậy cho tới bây giờ cũng chưa từng xảy ra việc thế này.

Chậm rãi bước tới trước mặt gã công công, Mặc Kỳ khẽ thấp giọng mở miệng, mỗi chữ mỗi câu đều như thấm tận xương tủy, rõ ràng quyết liệt “ Chẳng qua chỉ là tiến cung mà thôi, ở đây ngươi có thể mang người đi, thế nhưng thỉnh mời công công nhớ kĩ, ca ca ta là vô tội, ta nhất định sẽ đòi lại tôn nghiêm cho huynh ấy! Huynh ấy đã bao lần xả thân vì nước, mặc dù  huynh ấy không hề có dã tâm cướp ngôi hay mưu phản, nhưng nếu có đi nữa  thì đều là do tất cả các người nợ huynh ấy .Có hiểu không ?” Lời nói làm cho gã công công cúi đầu, bao kiêu căng ngạo mạn cũng xìu xuống, hai tay run rẩy, không dám ngẩng lên.

Màn đêm yên tĩnh bị phá vỡ, ai nấy trong Vương phủ thẳng người, nối tiếp nhau, không kiêu ngạo, không xiểm nịnh dần bước ra trước sân, đám cấm quân theo sát sau đó, trong lòng bỗng dấy lên một mối nghi hoặc, từng được  huấn luyện trong cung từ nhiều năm, ai nấy chỉ biết là phải tiết chế bản thân, nghiêm ngặt tuân thủ hoàng mệnh, nhưng bọn họ lại không khỏi thầm thán phục những người trước mặt, đứng trước sống chết, đối đầu với đao kiếm mà vẫn thản nhiên không chút run sợ. Uyên vương kia đến tột cùng là người thế nào mà huấn luyện được hạ nhân như thế?

Lạc Cơ Nhi bước ra sân, Mặc Kỳ cùng Ca Nhi theo sát một bên, chợt nghe tiếng gã công công gọi với theo sau“ Lạc Cơ cung chủ, xin dừng bước…”