Tuyến Thời Gian

Chương 11: Kết thúc




“Thật sự, rất kì quái.” Duy Duy ghé vào cửa sổ trên tầng 41, nhìn tòa tháp 101 có độ cao không khác mấy so với vị trí của mình.

“Cái gì rất kỳ quái?” Một đôi tay cứng rắn vòng phía sau cô, ôm cô ngồi lên đùi của mình.

Đường Kiện đưa nước trái cây cho cô, xnhìn cô giống con mèo nhỏ uống từng ngụm từng ngụm, cả người tâm thỏa mãn.

“Tất cả đều rất kỳ quái.” Duy Duy nở nụ cười với anh. Đột nhiên, cô hỏi: “Anh nghĩ, thế giới vốn có của em bị sao vậy?”

Đường Kiện lắc đầu.

Duy Duy trầm mặc một lát, lại hỏi: “Anh có nghĩ, Văn Tuệ Linh ở lại nơi đó không?”

Nếu lỗ sâu chỉ đơn thuần là quay lại thời gian, như vậy trước xoay ngược sau dung hợp, theo lý thuyết Văn Tuệ Linh cũng sẽ đến đây. Bởi vì trong không gian này, Văn Tuệ Linh vẫn tồn tại.

Nhưng sau khi bọn họ trở về, Văn Tuệ Linh lại không biết tung tích, từ đó về sau rốt cuộc cũng không gặp lại cô ấy.

Có lẽ, đúng như ý tưởng ban đầu của Văn Tuệ Linh và Chu Duy Duy, lỗ sau không chỉ là trang bị đột phá thời gian, mà cũng là trang bị đột phá không gian. Khi bọn anh trở lại quá khứ, làm một quyết định cuộc sống khác, thì một không gian song song khác cũng sẽ phát động.

Sau khi Duy Duy và Đường Kiện trở lại thế giới của anh, Văn Tuệ Linh ở lại không gian kia, trở thành một người trong thế giới đông đảo đó.

“Có lẽ thế!” Đường Kiện nhìn ngoài cửa sổ một lát, ngón tay xoa loạn tóc cô. “Duy Duy, trong giới tự nhiên vẫn còn rất nhiều chuyện con người không thể lý giải.”

“Kỳ thật, thế giới kia của em cũng không tệ, hơn nữa Văn Tuệ Linh ở nơi đó so với Đường Kiện còn tốt hơn! Chị ấy nhất định sẽ tốt thôi.” Duy Duy cố ý hoạt bát nói.

Đường Kiện mỉm cười, cúi đầu khẽ hôn phấn môi của cô.

Duy Duy tĩnh lại, dựa vào lòng anh, nhìn huyên náo rối loạn ngoài cửa sổ.

Bọn họ bây giờ đang ở trong phòng anh ở Đài Bắc, đây là khu nhà ở cao cấp của tòa cao ốc Tín Nghĩa, những người trong tòa cao ốc này không phú thì cũng quý.

Căn hộ này chẳng qua là một trong những của cải tài phú của anh, tượng trưng cho sự công thành danh toại của anh ở thế giới này.

“Nếu em đến đây, vậy em nguyên bản thì sao? Cứ như vậy biến mất trong thực tại kia sao?” Cô đột nhiên nói tiếp.

Đường Kiện thở dài, khẽ hôn khóe môi của cô.

“Duy Duy, không cần tự hỏi những thứ chủ nghĩa tồn tại kia làm khó bản thân. Em ở bên anh, chúng ta cùng một chỗ, kế hoạch lỗ sâu và chúng ta không quan hệ nữa. Chúng ta sống tốt, như vậy là đủ rồi.”

Anh biết cô rất bất an, hơn ba tuần lễ trôi qua, phần bất an này không có giảm bớt, anh chỉ có thể cố gắng thích ứng tất cả mới mẻ với cô, quan sát thế giới mới này, bù lại của bất an cô.

Thật ra, mọi thứ thay đổi không lớn, ít nhất chính phần kia của cô. Người nhà bạn bè của cô phần lớn vẫn như cũ, chỉ là không thấy Văn Tuệ Linh. Lúc trước anh cùng cô về nhà thì chỉ nói qua loa với cha mẹ cô, Văn Tuệ Linh tham gia một kế hoạch nghiên cứu lớn ở Mỹ, sẽ rời đi trong một thời gian rất dài.

Đương nhiên, cô không có đoạn trí nhớ đã cùng anh lớn lên, cùng anh ở Mỹ một thời gian, bởi vì đoạn cuộc sống đó với cô mà nói không tồn tại, anh chính là tận lực giúp cô, từng chút từng chút tìm dấu vết cuộc sống đã qua.

“Đường Kiện,” Duy Duy lẳng lặng nói. “Em chỉ sợ có một ngày anh tỉnh lại, sẽ phát hiện em không phải người anh yêu.”

“Duy Duy, em không rõ sao? Mặc kệ người nào là Duy Duy thì cũng chính là em, chỉ là sự lựa chọn khác sẽ tạo vận mệnh khác nhau, nhưng bản chất của em không khác.” Đường Kiện khẽ vuốt hai má của cô, vén sợi tóc dài ra sau tai. “Cho dù em không có chị, không có đi Mỹ cũng anh, em vẫn là cô bé anh biết năm tám tuổi ấy.”

Duy Duy cúi đầu không nói.

Đường Kiện hôn lên mi mắt cô, dịu dàng nói: “Anh cũng sống một thực tế khác biệt, cũng cùng em chia cách, nhưng những năm xa cách nhìn em từ xa, anh vẫn như cũ yêu Chu Duy Duy đáng yêu rối loạn đó. Em chính là em, ở trong mắt anh không có gì khác biệt.”

Đôi mắt ướt nâng lên, Duy Duy xoa khuôn mặt tuấn lãng của anh, sóng mắt dịu dàng.

“Được rồi.” Cô than nhẹ một tiếng, tiến sát vào lòng anh.

Thế cũng tốt, không phải cũng tốt, hãy để cô ích kỉ một chút.

Cô yêu người đàn ông này, cho nên, cho dù anh nhớ lại Chu Duy Duy thật đi nữa, cô cùng không cách nào nhường lại được.

Nơi này đã là thế giới của cô, cho nên, cô sẽ cố gắng quen với nó.

Tay Đường Kiện miễn cưỡng dao động trên người cô, khi chuyển qua cái bụng bằng phẳng của cô thì ngừng lại một chút, sau đó không dấu vết trượt mở.

Duy Duy biết anh nhớ tới cái gì.

Cô đứng dậy, nói nhỏ bên tai anh một câu.

Đường Kiện cả người chấn động, không dám tin nhìn chằm chằm cô, Duy Duy dịu dàng mỉm cười, chủ động đưa môi mình lên.

Cánh tay ôm lấy cô run rẩy mạnh mẽ, căng cứng, gần như muốn bẻ gãy cô.

“Ai, đau!”

Anh vội vàng buông ra. “Được, được, anh sẽ cố gắng không dùng quá sức.”

Duy Duy nghĩ tới cái gì, kề sát bên tai anh, đùa dai nói nhỏ: “Vậy về sau buổi tối anh sẽ bớt phóng túng?”

Đường Kiện nhìn vẻ mặt giảo hoạt của cô, vừa tức giận vừa buồn cười, trong lòng đều là tình yêu tê tê ngọt ngào.

“Không được, đây là vấn đề quyền lợi.” Anh cắn môi cô, “Cũng có rất nhiều phương pháp không cần dùng sức.”

Sau đó anh ôm cô đi làm mẫu những phương pháp kia.

Tất cả mọi thứ, trải qua sự thay đổi, trở lại điểm khởi đầu–

Rồi sau đó kéo dài.

[ Toàn văn hoàn ]