“Nhà của ta thế nào?” Trần Bội Bội đem bạn trai kéo vào cửa, mở đèn.
Vu Nhất Xuyên không yên lòng, nhìn: “Không tồi, không tồi.”
Nữ hài tử dẫn hắn giới thiệu: “Đây là phòng khách, đây là phòng ta, phòng ta đẹp không, búp bê này là ta thích nhất.” Nàng ôm một cái HELLO KITTY đi ra: “Ta thích nhất hồng nhạt, màu này thực đáng yêu, sang năm sinh nhật ngươi tặng ta một cái nga.”
“Ân, hảo.” Vu Nhất Xuyên nhìn con mèo ngốc kia, đột nhiên nghĩ đến chính mình cấp đệ đệ cái tên Miêu Miêu kia.
Nữ hài tử không buông tha: “Không cần có lệ, ngươi còn nhớ rõ sinh nhật của ta ngày mấy sao? Ta và ngươi từng nói qua.”
————————————————————-
Diệp miêu xoay người, đứng ở phía sau hắn là một nam nhân cao lớn, thập phần tuổi trẻ lại tướng mạo hung ác, tóc màu vàng không hợp nội quy trường học, miệng ngậm một điếu thuốc đang cháy.
Hắn không phải Vu Nhất Xuyên.
Diệp Miêu cúi đầu, lập tức hướng một bên đi, nam nhân ngăn cản hắn: “Miêu Miêu?”
Diệp Miêu trực giác người nam nhân này không là người tốt, không muốn để ý đến hắn, nam nhân vừa cười vừa nói: “Thật đáng yêu đích tên a, ngay cả người cũng đáng yêu như vậy …” Hắn thuận tay kéo cổ tay Diệp Miêu.
Diệp Miêu dùng sức tránh tay hắn ra: “Ngươi là ai?”
Trời đã tối hoàn toàn, tan học trong sân trường cơ hồ không còn ai, Diệp Miêu nghe thanh âm của mình vọng lại đây, hắn cảm thấy sợ hãi.
“Ngươi là đệ đệ của tiểu tử Vu Nhất Xuyên đi, ta nghe bọn hắn nói qua, bộ dạng ngươi so với ca ca xinh đẹp hơn a.” Nam nhân dựa vào, hai tay bắt lấy bả vai thiếu niên: “Ánh mắt thật to,thật là có điểm giống miêu…”
“Buông!” Diệp Miêu chính là một học sinh trung học, thân thể vẫn chưa toàn bộ phát dục, thể lực căn bản không phải đối thủ của nam nhân, hắn tinh tường thấy hình xăm trên cổ tay nam nhân, càng thêm xác định người trước mặt này tuyệt đối không phải là cái đệ tử tốt. Diệp Miêu trừng mắt to cố gắng gia tăng khí thế, nghĩ thầm rằng: người này rốt cuộc cùng ca ca có quen hệ gì? Vì cái gì xả trên đầu chính mình?.
Nam nhân phun điếu thuốc trên miệng,nắm mặt Diệp Miêu: “Thật là dễ thương, hiện tại đệ đệ của tiểu tử họ Vu kia ở trên tay của ta, ta thật cảm thấy được Miêu Miêu so với Bội Bội kia còn đáng yêu hơn, Miêu Miêu so với Bội Bội, ta còn có chút cao hứng.”
Diệp Miêu nghe có chút hiểu được: “Ngươi tranh bạn gái với ca ta, mà đem khí tát trên đầu ta a, ngươi coi như cái nam nhân sao!”
“Miệng lưỡi bén nhọn a, chính là ta hiện tại vừa lúc đụng ngươi, làm sao bây giờ? ” Nam nhân nắm lấy tóc Diệp Miêu đem hắn đặt trên vách tường: “Vốn ta đã nghĩ tìm họ Vu kia, nếu đem ngươi tấu một chút, anh của ngươi nhất định sẽ tìm tới cửa, đến lúc đó sẽ đem anh của ngươi đánh cho răng rơi đầy đất, ta một hơi oán khí mới tính hết.”
Diệp Miêu thật sự sợ, vô duyên vô cớ bị đánh, cũng bởi vì ca ca kia hẹn rồi không tới? Ánh mắt cẩn thận nhìn về một bên, tự hỏi phương pháp thoát thân: “Ngươi muốn truy cô gái nào thì đi truy a, tìm ca ta phiền toái là đạo lý gì, cảm tình chuyện không thể miễn cưỡng…”
Nam nhân không chút lưu tình nào đánh gảy lời của hắn: “Ta chính là người không nói đạo lý!” Hắn nói lời này đồng thời trên tay dùng sức, đem đầu Diệp Miêu trên vách tường đánh tới.
“A!” Diệp Miêu nhịn đau không được kêu lên, từ nhỏ đến lớn chưa từng có người nào đánh hắn như vậy.
——————————————————————–
“Tốt tốt, ngươi ngay cả sinh nhật của ta là khi nào cũng không nhớ rõ, ngươi còn nói ngươi thích ta.” Nữ hài tử phe phẩy bả vai bạn trai.
“Ai nha đừng làm rộn, ” Vu Nhất Xuyên thấy thực phiền: “Ta phải đi.”
“Trong lòng ngươi là đệ đệ kia, ta nhìn ra được ngươi hôm nay không có tâm tư cùng ta nói chuyện.”
“Uy,trong lòng ta mà không có ngươi,sẽ không hội cùng ngươi nháo đến hiện tại, Miêu Miêu còn đang chờ ta.”
Trần Bội Bội kêu lên: “Miêu Miêu Miêu Miêu, ngươi thích đệ đệ của ngươi sao kêu thân thiết như vậy! Nhiều nam nhân truy ta ta cũng không để ý, ta đá Lô Uy, ta một lòng chỉ theo một mình ngươi, trong lòng ngươi còn nhớ thương người khác, ngươi làm … ta thất vọng!”
“Hai chuyện khác nhau, ” Vu Nhất Xuyên nhẫn nại vỗ bạn gái: “Đệ đệ của ta đang đợi ta, cái hài tử ngốc kia, rất thành thực, ta không đến, hắn sẽ vẫn chờ, trời đã tối rồi, hắn một người, ai…” Hắn đột nhiên lo lắng muốn lập tức bay đến bên người đệ đệ, hiện tại trời lạnh như thế, hài tử ngốc kia…
“Hắn cũng không phải thân đệ đệ ngươi, không có huyết thống quan hệ, ngươi nhận thức mới mấy tháng có thể có cái gì huynh đệ tình thâm a! Hắn đợi không được sẽ không chính mình trở về sao! Thật khó ba mẹ ta đêm nay mới về trễ, chúng ta có thể ở nhà ngoạn, liền như vậy một lần…” Nữ hài tử ủy khuất muốn khóc lên.
——————————————————————–
Nam nhân bắt lấy tóc Diệp Miêu tóm chặt lại: “Bộ dạng xinh đẹp có ích lợi gì, còn không phải bị ta đánh, suất ca ca của ngươi, đến lúc đó cũng giống ngươi!”
Diệp Miêu cảm thấy được đầu đau muốn nổ tung, chịu đựng đau miễn cưỡng nói: “Anh của ta… sẽ không… Ngươi đánh không lại anh của ta… Tranh nữ nhân cũng không phải đồi thủ anh của ta …”
Nam nhân bạt tai thiếu niên, thập phần vang dội: “Ngươi thật mạnh miệng!”
“Ngươi cái gì cũng không phải…đối thủ anh của ta, đành phải, đành phải để trút giận lên học sinh trung học…” Diệp Miêu cười rộ lên: “Năng lực thật lớn, khi dễ học sinh trung học đều phải chờ đánh lén lúc không có ai, có gan… có gan một mình đấu, quang minh chính đại đánh, ngươi có dám hay không!”
Nam nhân buông tay ra,đứng lên, trên cao nhìn xuống hắn: “Yêu, còn dám khiêu khích a.” Hắn nâng chân lên một cước đá vào trên người Diệp Miêu: “Khiêu khích a.”
Diệp Miêu đứng dậy, thở phì phò chậm rãi đi vài bước, nam nhân đứng ở phía sau hắn vẫn cười: “Khiêu khích?”
Diệp Miêu chịu đựng đau, đột nhiên phát lực, hắn nhanh chóng phóng đi ra khỏi hành lang, nam nhân sửng sốt vài giây mới kịp phản ứng: “Muốn chạy? Không dễ dàng như vậy!” Lập tức đuổi theo.
Diệp Miêu không dám dừng lại, hắn liều mạng hướng phía trước chạy, nam nhân đuổi theo phía sau hắn, chửi bậy nói: “Ngươi dám chạy! Ta con mẹ nó muốn ngươi chết!”
Diệp Miêu cái gì cũng không dám nghĩ, hắn hướng xuống thang lầu, lao ra dãy lớp học, từ dãy học đến trước cửa trường hai bên là đại thụ cao lớn, hắn chỉ cảm thấy con đường thật dài, đèn đường mờ nhạt cấp chiếu những lá rụng từ cây đại thụ, như quỷ ảnh lắc lư.
————————————————————
“Ai ai, là ta không tốt, ngươi tha ta đi, hôm nay là ta không đúng, ta thật sự phải đi, thực xin lỗi, đều là ta không tốt.” Vu Nhất Xuyên làm ra vẻ đầu hàng: “Ngươi thả ta đi đi.”
Nữ hài tử ôm lấy cổ của hắn: “Không được, ngươi muốn hiểu chính xác ngươi không đúng, sẽ theo ta nữa giờ.”
“Còn bồi nữa giờ, không được! Đệ đệ của ta…”
“Không được nhắc đệ đệ của ngươi!”
Vu Nhất Xuyên thật sự phát hỏa: “Ta đưa ngươi trở về, đem miêu miêu ở tại bên kia, sau đó cùng ngươi nữa giờ lại nữa giờ, ngươi còn muốn như thế nào nữa, đừng được một tấc lại muốn tiến một thước a.” Nói xong liền đứng lên đi ra ngoài.
Trần Bội Bội kêu lên: “Ngươi hiện tại đi rồi, chúng ta liền chia tay!”
Vu Nhất Xuyên một bước cũng không dừng lại.
Nữ hài tử kêu lên: “Thật sự chia tay! Chia tay!”
Vu Nhất Xuyên đã muốn ra tới cánh cửa, không chút do dự đi ra ngoài.
Vu Nhất Xuyên đem xe đạp đạp nhanh, trực giác chưa có về nhà mà là thẳng đến trường học, hắn chính là cảm thấy được đệ đệ sẽ luôn luôn tại trường học chờ hắn, nhưng mà khi hắn đuổi tới cửa phòng học, cũng là trống rỗng không có một người.
Như thế nào không ở đây? Chẳng lẽ đã về?
Vu Nhất Xuyên đột nhiên cảm thấy được trong lòng có một khoảng không.
Hắn quay đầu nhìn lại dưới lầu, trong sân trường im lặng có gió đêm mùa đông thổi qua, hắn cảm thấy trước nay chưa có lạnh băng như thế.
END 5.