Tuyển Phu

Chương 4




“Đã đến giờ rồi sao?” Lí Dục nằm nửa người trên giường, có chút suy yếu hỏi.

“Một khắc chung nữa kiệu hoa sẽ đến vương phủ .” Lí Phúc đứng một bên cung kính trả lời.

“Đỡ ta đứng lên.”

“Vương gia!” Lí Phúc có chút kinh ngạc.

Nhưng Lí Dục không để ý mọi người phản đối, kiên trì từ trên giường đứng dậy, quyết định muốn chính mình đến đại sảnh nghênh đón tân nương, bái đường thành thân.

“Vương gia, xương cốt ngày có thể chứ?”

Sắc mặt Lí Dục tái nhợt, bất quá vẫn lộ ra một cái tươi cười nhợt nhạt,“Yên tâm đi! Còn có thể.”

Bởi vì không ai dám phản bác, cho nên dù trong lòng lo lắng cũng chỉ có thể thay hắn mặc tốt quần áo, cẩn thận đỡ hắn đi ra ngoài.

Lí lão phu nhân nhìn thấy con trai độc nhất xuất hiện, không khỏi kinh ngạc.

Đại sảnh bị sắc đỏ tượng trưng cho không khí vui mừng lấp đầy, nhìn khách khứa đứng đầy phòng, hắn hướng mọi người mỉm cười.

“Dục nhi?!” Lí lão phu nhân vội vàng tiến lên.

“Mẫu thân.” Chậm rãi ngồi xuống, Lí Dục khẽ hô một tiếng.

“Con tại sao lại đi ra ?” Bà một mặt lo lắng nhìn con.

Mấy ngày nay thời tiết thay đổi, Lí Dục không cẩn thận nhiễm phong hàn, tình trạng thân thể càng thêm không tốt, cho nên mọi người đều lường trước hôm nay, hắn nhất định không thể tự mình bái đường, bởi vậy Lí lão phu nhân còn đặc biệt mời đường đệ của hắn đến thay hắn bái đường với tân nương, không nghĩ tới hắn lại vào lúc này xuất hiện .

“Hôm nay là ngày vui của con.” Ngữ khí của Lí Dục rất nhu hòa, trả lời đương nhiên,“Con đương nhiên phải có mặt, không phải sao?”

“Nhưng thân thể của con……” Lí lão phu nhân nhíu mày. Nếu không phải vì không còn biện pháp nào khác, bà cũng sẽ không lựa chọn biện pháp xung hỉ này.

Bà ăn chay niệm phật nhiều năm, tự cho là không màng danh lợi, cuối cùng lại vẫn như cũ không thể buông con mình xuống.

Bất quá chuyện này, nói đến cùng cũng không phải do bà đề nghị, mà là Đức phi nương nương kiên trì, ngại mặt mũi của nương nương, bà cuối cùng mới không thể không đồng ý, cho nên nếu nói bà không bỏ xuống được, Đức phi nương nương cũng như thế, dù sao Dục nhi cũng là huyết mạch duy nhất của Lí gia bọn họ.

Nhìn sắc mặt tái nhợt của con, trong lòng Lí lão phu nhân sâu kín thở dài. Một cô nương trong trắng thuần khiết gả vào, nếu thân thể hắn thực sự có chuyển biến tốt, thì là việc vui nhất, nhưng nếu không tốt vậy là hại cô nương người ta.

“Kiệu hoa đến rồi!” Người gác cổng từ bên ngoài một đường hô vào.

Lí lão phu nhân đang muốn kêu Lí Nghi đến thay con mình đón dâu, thì Lí Dục lại đứng lên.

“Dục nhi?!”

“Mẫu thân, vô phương.” Ngữ khí hắn vẫn ôn hòa, nhưng trên mặt kiên quyết làm Lí lão phu nhân đem lời nói đến cửa miệng đều nuốt vào bụng.

Lí Dục lập tức được Lí Phúc đỡ ra ngoài.

Bên ngoài mặc dù có ánh mặt trời chói, nhưng không khí vẫn phiêu tán một chút cảm giác mát như cũ, ngũ quan tuấn tú của hắn dưới ánh mặt trời chiếu xuống càng có vẻ tái nhợt.

Thấy Lí Dục mọi người không thể không cảm thán hắn là mỹ nam tử khó gặp, chỉ tiếc thân thể gầy yếu.

Vươn tay đỡ Đường Đức Trinh ngồi trong kiệu, tay nàng ấm áp mà tinh tế, hắn không khỏi mỉm cười.

Tay hắn thật lạnh! Nắm tay Lí Dục thủ, nàng hơi hơi nhíu mày, xem ra thân thể hắn thực sự so với trước càng kém.

“Nàng là Đường Đức Trinh hay là Hạ Văn Ninh?”

Nghe được đỉnh đầu truyền đến giọng khẽ hỏi, khóe miệng của nàng không nhịn được dương lên,“Ta là Đường Đức Trinh cũng là Hạ Văn Ninh.”

Nghe được trả lời của nàng, Lí Dục lộ ra biểu cảm hài lòng,“Cẩn thận bộ pháp.” Giọng nói hắn mềm nhẹ săn sóc vang lên.

Lần này nàng không có trả lời, chính là cười đến ngọt ngào.

Sau khi bái đường, không ai dám yêu cầu tân lang thoạt nhìn tùy thời sẽ bị Diêm La vương chiêu gọi cùng mọi người ăn uống, cho nên bọn họ chỉ có thể thức thời nhìn hai vị người tiến vào động phòng, còn lại để cho Lí lão phu nhân tiếp đón, thiếu nhân vật chính tiệc rượu vẫn vui mừng như cũng, mọi người không ai dám đi quấy rầy tân hôn của hai phu thê.

Trong tân phòng yên tĩnh cùng bên ngoài so sánh tựa hồ như hai thế giới, Đường Đức Trinh đội khăn voan đỏ, ở sự dẫn dắt của Lí Dục đi về phòng.

Bất quá nghi thức bái đường chỉ có vài động tác đơn giản, lại cơ hồ sử dụng hết toàn bộ khí lực của Lí Dục, mới một bước tiến vào hỉ phòng, cả người hắn đã mềm nhũn xuống.

Đường Đức Trinh cả kinh, cũng bất chấp tục lệ, vứt bỏ khăn hồng, nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy hắn.

“Đáng chết, ngươi thật đúng là không phải nặng bình thường!” Nàng liều mạng đỡ hắn, cho dù hắn là người bệnh nhưng vẫn là một đại nam nhân, nàng là nữ giới muốn khiêng hắn thật sự không có khả năng,“Người mau tới a!” Nàng vội vã lớn tiếng kêu.

Hạ nhân ngoài cửa lập tức vọt vào, nhìn thấy Lí Dục ngồi phịch trên đất, vội vàng luống cuống tay chân đỡ hắn lên giường.

“Vương gia!” Lí Phúc một mặt lo lắng xuất hiện ở một bên,“Vương gia, ngài thấy sao rồi? Ta phải đi tìm đại phu đến.”

“Miễn .” Ho nhẹ một tiếng, Lí Dục nói:“Đừng tìm.”

“Nhưng là……”

“Ta không sao, chính là đột nhiên có chút choáng váng .” Hắn chậm rãi mở to mắt nhìn Lí Phúc,“Các ngươi lui xuống đi!”

Hôm nay thê tử mới vào cửa, hắn cũng không muốn tìm đại phu đến khiến nàng lo lắng.

Lí Phúc thấy ánh mắt vương gia vẫn như cũ có chút chần chờ, nhưng không thể phản bác, vì thế cúi chào, dẫn hạ nhân đi ra ngoài, lúc lơ đãng, ánh mắt của hắn quét đến Đường Đức Trinh.

“Ngươi?!” Hắn có chút kinh ngạc, hắn đương nhiên nhớ nàng, là nha đầu gặp ở ngoài thành Việt Châu, nhưng nàng làm sao có thể ở trong này? Còn mặc hỷ y đỏ thẫm?“Ngươi là ai? Làm sao có thể ở trong này?”

Đường Đức Trinh đã bị Lí Phúc nhận ra, mắt của nàng chuyển vòng, cuối cùng nhún nhún vai, không có mở miệng trả lời.

“Nàng là thê tử vừa bái đường của ta, không ở nơi này, nên ở nơi nào?” Giọng nói Lí Dục tuy rằng suy yếu nhưng kiên định truyền vào tai mọi người,“Phúc bá, lưu ý thái độ của mình.”

Nhìn Đường Đức Trinh, trong đầu Lí Phúc có một dấu chấm hỏi thật to, đang muốn mở miệng, ánh mắt lại nhìn thấy Lí Dục, ánh mắt Lí Dục đối với ông nhẹ lay động, ông lập tức hiểu ý, cũng đem tất cả nghi vấn đều nuốt vào trong bụng.

“Vương phi, thứ tiểu nhân vô lễ, tiểu nhân đáng chết.” Lí Phúc lập tức sửa miệng.

Ánh mắt Đường Đức Trinh nhanh như chớp vòng vo,“Không cần nghiêm trọng như vậy, các ngươi lui xuống đi!”

Lí Phúc nghe vậy, lập tức mang theo bọn hạ nhân rời đi.

Thẳng đến cửa đóng lại, nàng mới không nhịn được thở nhẹ một hơi,“Thật sự là sợ chết người, lão nhân kia thoạt nhìn không dễ lừa.”

Nghe được lời của nàng, Lí Dục đối nàng nhíu mày,“Ta không hiểu ý tứ của nàng?”

“Ý là lão nhân kia thoạt nhìn thực khôn khéo.” Nàng ngồi ở mép giường cẩn thận nhìn khí sắc của hắn, quả nhiên là một bộ dáng sắp chết.

“Ông ấy gọi là Lí Phúc, từ nhỏ đã làm việc ở Dục vương phủ, hiện tại là quản sự trong vương phủ, đừng trực tiếp gọi ông ấy là lão nhân, phải gọi Phúc bá.” Ngay cả hắn chức vị vương gia cao quý đều phải kêu một tiếng Phúc bá, huống chi là nàng mới gả vào cửa Dục vương phi.

Đường Đức Trinh gật đầu, xem như nghe hắn nói.

“Nàng còn chưa nói xong, nàng nói Phúc bá thoạt nhìn thực khôn khéo, cho nên?” Hắn ôn nhu nhìn nàng hỏi.

“Chính là không dễ lừa.” Nàng nói thẳng.

“Lừa?!” Lí Dục cười nhẹ,“Nàng có gì để lừa ông ấy?”

“Chính là ──” Nàng đột nhiên ngậm miệng lại. Người kia tuy rằng nằm ở trên giường một bộ sắp chết, lại vẫn muốn xen vào lời của nàng!“Không có gì.”

Nhẹ lay động phía dưới, nàng không nói hắn cũng không có miễn cưỡng,“Nàng nếu không muốn nói cũng không sao, chính là ta nên gọi nàng thế nào? Đức Trinh hay là Văn Ninh?”

“Tùy chàng, thích thế nào thì kêu thế đó.” Ánh mắt của nàng không được tự nhiên nhìn ánh mắt thăm dò của hắn, đứng lên lấy mũ phượng trên đầu xuống, nói thực ra, vật này rất nặng làm cổ nàng sắp gãy.

Ngày lúc này, nàng ngửi được một cỗ hương vị không tầm thường, đó là một loại hương nhàn nhạt không giống như hương nến, hương vị lớn như vậy, cho tới bây giờ nàng không có ngửi qua, nó là một cỗ hương vị không nên thuộc phòng này, thực cổ quái……

“Vậy kêu Văn Ninh đi!” Nhẹ thở dài một hơi, mang theo một chút cố ý nói:“Dù sao nàng tên là Hạ Văn Ninh, không phải sao?”

Vốn ý đồ đang tìm mù Đường Đức Trinh lập tức phát hỏa xoay người trừng mắt nhìn hắn ,“Nhưng ta cũng kêu Đường Đức Trinh.”

“Cho nên?” Hắn mang ý cười nhìn nàng.

“Cho nên gọi ta là Đức Trinh.” Cuối cùng nàng vẫn thiếu kiên nhẫn.

“Được.” Lí Dục cũng thực biết nghe lời,“Đức Trinh, Đường Đức Trinh.”

Nàng không nhịn được theo dõi hắn, ở sâu trong lòng có âm thanh nói cho nàng, Lí Dục nhất định biết thân phận thật của nàng, nhưng nàng không rõ, hắn vì sao không nói ra, nếu hắn tình nguyện cái gì cũng không nói, nàng cũng vui vẻ qua loa cho xong chuyện.

“Ta có thể ăn một chút gì không?” Bụng của nàng rất đói bụng, nhìn thấy thức ăn trên bàn bụng lập tức bắt đầu chuyển động, về phần cái mùi kỳ quái kia…… Dù sao cũng không quá khó ngửi, kệ nó đi!

“Xin cứ tự nhiên.” Lí Dục nhẹ giọng nói.

Không khách khí ngồi ở ghế tựa, nàng lập tức bắt đầu ăn, vừa ăn, còn không quên có lương tâm hỏi:“Muốn ăn không?”

“Không cần.” Hắn muốn đứng dậy, như vậy mới có thể nhìn thấy rõ nàng.

Nhìn động tác của hắn, nàng đặt đũa xuống, chạy tới đỡ hắn dậy,“Chàng nên nằm nghỉ cho khỏe, có chỗ nào không thoải mái sao?”

“Ta muốn ngồi một lát.” Hắn vươn tay, khẽ chạm mặt của nàng.

Nhíu mày, Đường Đức Trinh cầm tay hắn,“Tay chàng thực sự rất lạnh.”

“Thật ngại,” Hắn nhẹ giọng nói:“Làm nàng không thoải mái sao?”

“Cũng không có, chính là……” Nàng chăm chú nhìn hắn,“Hôm nay ta mới bái đường với chàng, chàng không nên lập tức đã bị Diêm La vương bắt đi .”

“Ta sẽ không.” Hắn cười, phản thủ nhéo nhéo tay nàng,“Cưới một thiếu nữ xinh đẹp, ta thế nào rời đi được?”

Nghe được lời của hắn nói, Đường Đức Trinh mặt đỏ lên,“Tốt nhất là như vậy.” Giả trang cái mặt quỷ che giấu chính mình không được tự nhiên, nàng lại đi tới bên cạnh bàn cầm khối bánh hoa quế trở về,“Chàng nên ăn nhiều một chút, chàng rất gầy.”

Tuy rằng bụng không đói, nhưng bởi vì là nàng lấy đến, cho nên hắn cũng nể mặt nàng ăn một miếng.

“Ăn xong.” Nàng nói.

Lí Dục có chút ai oán nhìn nàng.

“Bất quá chỉ là bánh hoa quế !” Nhìn ánh mắt của hắn, nàng không khỏi kinh ngạc,“Cũng không phải muốn chàng ăn độc dược, vì sao nhìn ta đáng thương như vậy?”

Hắn không nói gì, chính là lẳng lặng nhìn nàng.

Người này…… Ánh mắt hắn vô tội khiến nàng có chút chân tay luống cuống, hắn cái dạng này giống như nàng buộc hắn ăn độc dược.

Trừng mắt nhìn hắn, Đường Đức Trinh không vui đem khối điểm tâm bị hắn ăn một miếng nhét vào trong miệng mình.

“Đa tạ nương tử.” Hắn không nhịn được bật cười.

Khẽ hừ một tiếng, nàng đi trở về bên cạnh bàn ngồi xuống, tiếp tục động đũa, thẳng đến ăn no nê, mới đặt đũa xuống.

“Ăn no ?” Nhìn nàng, Lí Dục không nhịn được cười hỏi.

Nàng gật đầu đi đến bên cạnh hắn,“Vương phủ gì toàn là mỹ vị.”

“Thật cao hứng khi nàng thích.” Trong mắt hắn tràn đầy quan tâm,“Ép buộc một ngày, nàng chắc là đã mệt mỏi? Muốn nghỉ ngơi không?”

Nàng nhìn hắn, lại nhìn bản thân.

“Ta muốn thay bộ hỷ phục này ra.” Đường Đức Trinh có chút không được tự nhiên nói.

“Muốn gọi người không?” Lí Dục làm bộ muốn kêu hạ nhân tiến vào.

“Không cần.” Nàng cũng không có thói quen gọi người hỗ trợ thay y phục,“Ta tự mình thay là được rồi.”

Nàng vội vàng chạy đến phía sau bình phong đổi y phục, dùng nước trong một cái chậu đặt ở một bên rửa mặt chải đầu đơn giản một chút, sau đó mới chần chờ đi ra.

Tuy rằng chính mình thực thích hắn, nhưng vừa nghĩ đến phải cùng hắn đồng giường cộng chẩm, vẫn là không nhịn được mặt đỏ tim đập.

“Yên tâm đi!” Tựa hồ nhìn ra suy nghĩ trong lòng nàng, Lí Dục không khỏi bật cười,“Cho dù ta rất muốn trở thành phu thê thực sự với nàng, nhưng lấy tình huống hiện tại của ta thì lòng có dư mà lực không đủ, cho nên giao phó cho nàng .”

Mặt nàng bởi vì hắn nói mà càng đỏ,“Chàng mệt sao?” Nàng ra vẻ trấn định hỏi.

Hắn gật đầu,“Cùng ngươi thành thân đã làm ta tốn không ít khí lực.”

Bất quá chỉ bái đường mà thôi, nghe hắn nói thực nghiêm trọng! Nàng không cho là đúng liếc mắt nhìn hắn.

Về sau dưới ý bảo của hắn, Đường Đức Trinh nằm xuống bên cạnh hắn.

Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên nàng cùng nam nhân nằm gần sát như vậy.

“Thoải mái đi.” Lí Dục tay đặt nhẹ ở bên hông nàng, cảm thụ mùi nữ tính trên người nàng,“Bằng không thế nào nghỉ ngơi cho tốt?”

Bị hắn ôm vào trong ngực tuy có chút không quen, nhưng trong lòng nàng lại cảm giác ngọt ngào vô cùng, ngẩng đầu nhìn đôi mắt hắc bạch phân minh của hắn, nàng mỉm cười, khẽ tựa đầu vào vai hắn.