Tuỳ Ý Đoạt Lấy

Chương 47: C47: Bắt nạt




Trans: Una

Beta: Nê

———

Thấy Nguyễn Sơ Tinh không nói nữa, Đàm Tễ hiếu kỳ hỏi: "Tại sao mặt chị lại đỏ như vậy?"

"Không có gì." Nguyễn Sơ Tinh giả vờ bình tĩnh, lấy tài liệu bên cạnh ra, "Em ra ngoài trước đi."

Đàm Tễ cảm thấy có chút khác thường, đưa tay ra sờ vào trán cô một chút, rồi sờ vào cổ cô một chút: "Hình như không bị sốt."

Tay của thiếu niên có hơi lạnh, chẳng những không giúp cô hạ nhiệt, mà còn đốt nóng mảnh da nhỏ đó.

Nguyễn Sơ Tinh xấu hổ nói: "Đi ra ngoài."

Đàm Tễ lo lắng nhìn cô: "Không được, chị hình như đang không thoải mái lắm, rốt cuộc là bị sao vậy?"

Cô bất đắc dĩ: "Mặt bị dị ứng đó."

"Dị ứng? Nó trông không giống như bị dị ứng xoài mà. Hay là em đưa chị đi bệnh viện nha, lỡ như bị bệnh gì đó nghiêm trọng thì phải làm sao đây." Đàm Tế nở nụ cười, "Khuôn mặt xinh đẹp của chị cần được giữ gìn cho tốt."

".... " Cô lần thứ hai khẳng định, "Chị thật sự không sao, do nhiệt độ quá cao thôi."

"Không cao mà, chị......"

Nguyễn Sơ Tinh trở nên tức giận: "Thật sự là không có chuyện gì, biến ra ngoài đi."

Đàm Tễ chớp chớp mắt, có lẽ không ngờ rằng bản thân sẽ bị chị đối xử như vậy, cậu mím môi: "Được rồi, em đi ra ngoài đây."

Bình thường đùa giỡn cô có nói nặng thế nào Đàm Tễ cũng sẽ không buồn bã, nhưng lần này rõ ràng là đã bị tổn thương rồi.

Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?

Nguyễn Sơ Tinh gửi cho Thẩm Giai Giai một biểu tượng cảm xúc đang cười.

Đối phương nói: [Chuyện gì vậy chị Tinh Tinh? Em chỉ định cho chị xem ảnh của dân mạng đăng lên thôi.]

[Em nói ảnh của dân mạng đăng lên có phải là bản thân em không?]


[Không phải, thật đó, chị tin em đi.]

Thẩm Giai Giai gửi tiếp một tin nhắn khác phát hiện một dấu chấm than màu đỏ phía sau nó, cô ấy rưng rưng nước mắt, chị Tinh Tinh không có trái tim.

Trên thế giới này còn có một fan couple thứ hai nào giống như cô ấy không, không có! Tinh thần làm việc của cô ấy không đáng được khen ngợi hay sao?

Nguyễn Sơ Tinh nhận ra Đàm Tễ và cô chiến tranh lạnh đã được vài ngày rồi.

Đàm Tễ tháo tai nghe xuống từ trong phòng thu âm bước ra ngoài, cúi đầu và nói chuyện một cách nghiêm túc với đội ngũ nhân viên, trên khóe miệng mang theo nụ cười nhạt, thỉnh thoảng gật gật đầu.

Thiếu niên với dáng dấp mạnh mẽ, dung mạo uyển chuyển nhẹ nhàng, giống như trên sân khấu luôn rực rỡ như thế.

Nguyễn Sơ Tinh ngẩng đầu lên, vô tình bắt gặp ánh mắt cậu, Đàm Tễ dè dặt tránh đi, không dám nhìn vào mắt cô.

Nguyễn Sơ Tinh có chút tội lỗi, không biết nên làm thế nào để giải quyết sự việc này.

Suy cho cùng là cô có lỗi trước.

Đàm Tễ vẫn dịu dàng và ấm áp như thường lệ, những người khác không nhận thấy có chỗ nào bất ổn, nhưng Thẩm Giai Giai và Dụ Tích rõ ràng cảm thấy cậu và Nguyễn Sơ Tinh có gì đó không đúng.

"Chuyện gì đã xảy ra vậy?" Thẩm Giai Giai dùng khẩu hình miệng hỏi.

"Tôi không biết nữa."

Theo lý mà nói pha hỗ trợ trước đó của cô ấy sẽ giúp họ thân mật hơn mới phải, Thẩm Giai Giai toát mồ hôi lạnh, hoàn toàn không biết phải hỏi câu gì.

Hai người ngồi trên xe cũng không nói chuyện, sau đó Nguyễn Sơ Tinh nói về việc sắp xếp công việc, Đàm Tễ cũng chỉ ừm nhẹ một tiếng.

Nguyễn Sơ Tinh nghĩ, lần này đứa trẻ thật sự giận rồi.

Trong lòng cô có chút khó chịu, Đàm Tễ về sau chắc đều sẽ không phớt lờ cô đâu nhỉ?

Cô không có biết nên xin lỗi không, có nên dỗ dành cậu không nữa.

Nguyễn Sơ Tinh sau khi trở về liền suy nghĩ, cô lấy quần áo rồi gõ cửa nhà Đàm Tễ, thiếu niên có chút ngạc nhiên: "Chuyện gì vậy?"

Cậu thậm chí còn không gọi chị.

Nguyễn Sơ Tinh lấy một cái cớ ngớ ngẩn: "Trong nhà cúp nước rồi, mượn phòng tắm một chút."


Đàm Tễ mở cửa: "Được."

Đứa trẻ này hình như tức giận hơn cô nghĩ, đã không để mắt đến cô suốt một thời gian rồi.

Nguyễn Sơ Tinh nghĩ về việc đi tắm trước rồi nói, cô cố tình mang theo một bộ đồ ngủ hở hang, trong đầu mang đầy những suy nghĩ sau khi ra ngoài làm cách nào để quyến rũ cậu. 𝚁a chươ𝓷g 𝓷ha𝓷h 𝓷hất tại { 𝗧𝚁uM𝗧𝚁𝑼Ye𝗡.v𝓷 }

Tiếng nước vang lên, Đàm Tễ ngồi bên ngoài làm sao vẫn còn suy nghĩ bình thường được, không biết đã qua bao lâu, cậu đột nhiên nghe thấy tiếng va chạm lớn bên trong còn có tiếng của cô gái kêu lên trong đau đớn.

Cậu gấp rút đứng dậy gõ cửa phòng tắm: "Chị, chị sao rồi?"

Đàm Tễ mơ hồ nghe thấy một tiếng thở hổn hển có chút đau đớn từ bên trong, liền không quan tâm đến thứ khác nữa, trực tiếp mở cửa nhà tắm, trong làn hơi nước cô ngã xuống đất, thân hình gợi cảm và quyến rũ rơi vào tầm mắt. Hơi thở của Đàm Tễ đình trệ, cậu buộc mình lờ đi.

Cậu lấy chiếc khăn tắm bên cạnh và quấn cô lại, sau đó ngồi xuống bế cô ra ngoài.

Đàm Tễ đang nghĩ hình như vừa nãy cô che cánh tay lại, liền sốt ruột mà thoáng nhìn cô, làn da trắng nõn nà đỏ một mảng, xem ra có chút nghiêm trọng.

Cậu lo lắng đến đỏ mắt: "Có đau không? Em thổi cho chị."

Nguyễn Sơ Tinh cảm thấy bản thân mình thật là ngu ngốc, khó chịu mà nằm trong lòng cậu không muốn ai nhìn thấy.

Đàm Tễ nghe thấy tiếng thở nặng nề của cô, lo lắng hỏi: "Chị à, có đau lắm không? Có bị gãy xương không? Có nên đi bệnh viện không, đều tại em, trong phòng tắm nên để thảm chống trượt, xin lỗi chị."

Giọng cậu nghẹn ngào: "Chị ơi?"

Đàm Tễ suy nghĩ: "Em đem hộp thuốc lại trước................ "

"Chị không sao." Đứa trẻ thân thuộc hình như đã quay trở lại rồi, Nguyễn Sơ Tinh kéo cậu lại không cho cậu đi, hỏi một cách đáng thương, "Có phải em giận chị không?"

Đàm Tễ mặt có chút ngơ ngác, hàng mi run rẩy: "Em không có giận chị." Cậu nghĩ là Nguyễn Sơ Tinh đang tức giận, vì vậy không dám nói chuyện với cô.

Cô không tin Đàm Tễ không có tức giận, môi mím lại: "Hôm đó chị không có ý hung dữ với em."

Nghĩ đến dáng vẻ mất mát của Đàm Tễ, trong nội tâm cô liền có một cơn đau âm ỉ: "Có thể tha thứ cho chị được không..... Ông xã......"

Rốt cuộc hai chữ cuối gần như không thể nghe thấy, nhưng vẫn lọt vào đôi tai nhạy bén của Đàm Tễ, cậu đến cả hít thở cũng quên luôn, có tiếng gì đó nổ lốp bốp bên tai: "Chị à, chị gọi em là gì?"

Nguyễn Sơ Tinh đỏ tai nói: "Không nghe thấy thì thôi vậy."


Đàm Tễ vui mừng khôn xiết, cậu chưa bao giờ nghĩ rằng lại có thể nghe được hai từ đó từ miệng của Nguyễn Sơ Tinh, cậu kích động kéo cô lại: "Chị ơi, gọi lại, gọi lại đi, gọi lại lần nữa đi."

Cô nhìn đi chỗ khác: "Không gọi."

Đàm Tễ tiến sát vào mặt cô, nhỏ giọng dỗ dành: "Chỉ cần gọi một lần nữa, một lần nữa thôi có được không?"

"Sao? Được không?"

Nguyễn Sơ Tinh có chút hối hận: "Cút."

Sau khi nói lời này cô nhận ra rằng mình lại hung dữ với Đàm Tễ, liền ngẩng mặt lên với giọng yếu ớt mà nói thêm: "Chị không phải có ý bảo em cút đi."

Đàm Tễ nhớ đến Hứa Đình Thâm truyền dạy cho cậu bí kíp theo đuổi vợ, sát ngôn quan sắc (tùy mặt gửi lời) rất là quan trọng, rất nhiều điều phụ nữ nói là không thể tin được, đặc biệt là khi ở trên giường, từ chối cậu chỉ là vì xấu hổ, nếu cậu nghe theo thì cậu chính là tên ngốc.

Nói tóm lại là: "Miệng thì nói không muốn, nhưng cơ thể lại rất thành thật."

Để chứng minh cho điều đó, Đàm Tễ ôm cô vào lòng hôn cô lần nữa, Nguyễn Sơ Tinh t,hở dốc: "Em đang làm gì vậy, buông chị ra."

Đàm Tễ cắn tai cô, hơi nóng làm cô có chút nao núng, giọng nói của cậu rất êm tai, giống như một loại sức hút gi,ết chết người: "Chị rõ ràng rất thích em hôn chị, có đúng không? Chị xem chỗ này của chị đều đỏ đến như vậy rồi, rất đáng yêu."

Đáng yêu cái tên ma đầu nhà cậu, Nguyễn Sơ Tinh muốn vùng vẫy nhưng bị ôm chặt hơn: "Gọi ông xã đi em buông chị ra."

Cô thở dài một hơi: "Gọi cái gì?"

"Gọi ông xã."

"Gọi gì?"

"Ông xã."

Nguyễn Sơ Tinh cúi đầu: "Aiss."

Đàm Tễ: "..."

Cậu bất mãn cọ vào cổ cô: "Chị lại bắt nạt em, gọi một tiếng ông xã cũng không chịu, hừ, thế này..."

Thoáng nhìn ánh mắt của Nguyễn Sơ Tinh, cậu ngay lập tức chữa lại: "Chảnh thế này, em càng thích."

Nguyễn Sơ Tinh không nhịn được cười, cún con không có ý định bỏ cuộc: "Vậy chị trả lời em một câu, em sẽ buông chị ra, ông ngoại, bà ngoại, ông nội, bà nội, ông xã, ai không phải là bậc trên của chị."

Đàm Tễ đầy hy vọng nhìn vào Nguyễn Sơ Tinh nói ra hai từ đó, đối phương mỉm cười, thẳng thừng phá tan niềm hy vọng của cậu: "Là cái cuối cùng."

".... " Huhuhu chị chơi ăn gian!

Nguyễn Sơ Tinh nghĩ đứa trẻ nên được dỗ dành cho tốt, đẩy cậu ra: "Chị phải đi thay quần áo."


Đàm Tễ sợ cô sẽ lại ngã, đi lấy quần áo qua: "Chị à, chị thay ở đây, em vào trong tránh một chút."

Đàm Tễ mở cửa phòng ngủ, tất cả những hình ảnh không nên xuất hiện hiện lên trong đầu, xoang mũi nóng lên, khó mà kiểm soát được phản ứng, cậu cũng muốn tranh thủ một chút......

Nhưng đó là người con gái mà cậu thích, nóng lòng muốn trao cả trái tim mình cho cô. Người con gái...... Nằm trước mắt mình như thế, hơi nước phủ đầy tầm mắt, đang thở hổn hển nhìn cậu.

Đàm Tễ biết mình bi,ến thái, nhưng vẫn không thể không tưởng tượng một ngày nọ cô với vẻ mặt vừa thống khổ vừa sung sướng nằm trong vòng tay cậu tận hưởng, tưởng tượng đôi mắt xinh đẹp của cô đẫm lệ, giọng nói bị sự va chạm mà lạc lệch đi.

Yết hầu Đàm Tễ siết chặt, ngày càng không chịu nổi nữa, chuẩn bị làm gì đó để chuyển sự chú ý, điện thoại đột nhiên kêu lên.

"Cậu với chị Tinh Tinh làm sao vậy?", Thẩm Giai Giai luôn cảm thấy đó là lỗi của mình, "Chắc sẽ không phải là vì tôi đã gửi bức ảnh kia cho cô ấy, cho nên cô ấy giận cậu chứ?"

Huhuhu nếu sớm biết chị Tinh Tinh không thích điều này, cô ấy tuyệt đối sẽ không tìm chỗ chết rồi.

"Ảnh nào? Gửi khi nào?"

"Chính là bức ảnh cậu ở văn phòng hôm đó."

Ảnh tải có hơi chậm, điện thoại của Đàm Tễ không ngừng vang lên.

"Xin lỗi hic hic, chẳng qua là tôi thấy cậu không cố phấn đấu cho nên mới nóng lòng hay sao?"

"Tôi không biết chị Tinh Tinh nhìn thấy cái này sẽ không vui."

"Hai người có giận gì tôi thì ổn thôi, đừng chiến tranh lạnh nữa."

Ban đầu khuôn mặt băng giá của Nguyễn Sơ Tinh đã rất đáng sợ rồi, nếu thường ngày không thấy được Đàm Tễ pha trò làm sinh động bầu không khí, ngày tháng sau này phải bước tiếp thế nào đây?

Thẩm Giai Giai khóc hụ hụ.

Đàm Tễ nghĩ đến ngày hôm đó Nguyễn Sơ Tinh bấm vào xem qua bức ảnh, sau đó liền hung dữ với cậu, cậu đối với bức ảnh kia đầy hứng thú, sau khi mở ra đôi tai liền chuyển sang màu đỏ ngay lập tức.

Tại sao cậu lại khóc xin được tha thứ sau tất cả mọi chuyện, bị kí,ch thích đến thở gấp? Cái này là cái gì?

Hơn nữa lại còn nằm trên giường, hả? Là sao?

Một dấu chấm hỏi to đùng hiện lên trong đầu nhỏ của Đàm Tễ, cậu nghĩ đến việc chị đỏ mặt ngày hôm đó, lại còn bảo cậu cút, đừng bảo là cô thích cái điệu này nha.

Sau khi được phép đi ra Đàm Tễ bước ra ngoài, cậu nhìn thấy đôi chân trắng nõn và mềm mại của Nguyễn Sơ Tinh giẫm trên tấm thảm, cô đang mặc một bộ đồ ngủ vô cùng gợi cảm, mái tóc ướt át xõa trên ngực, những giọt nước lăn xuống nơi hư ảo.

"Chị....."

Nguyễn Sơ Tinh ho: "Làm sao vậy?"

Đàm Tễ chần chừ một chút, hay là cho cô coi hình, cậu đỏ mặt hỏi: "Hóa ra chị thích kiểu này à?"